Đại Quận Chúa, Tiểu Quận Mã

Chương 13: Vạch trần sự thật

Người có tâm sự, ngày tháng trôi qua vô vị.

Sau hôm đó, Bạch Nhược Hiên thật sự xa lánh Thụy Triều Tích, vùi đầu trong thư phòng chăm chỉ học hành, việc ăn ngủ cũng đều diễn ra ở thư phòng. Mỗi lần Thụy Triều Tích hỏi đến, nàng sẽ nhờ Thúy Trúc chuyển cáo rằng chỉ muốn chuẩn bị cho kỳ thi Hương, không rảnh bận tâm những khác.

Từ sau khi Thụy Triều Tích gặp Lục Bạch, Lục Bạch liền thường xuyên đến Quận mã phủ tìm nàng. Hồng Chúc nhìn thấy, trong lòng vô cùng lo lắng. Hôm ấy, rốt cuộc nàng không nhịn được đến thư phòng tìm Bạch Nhược Hiên.

"Quận mã, Quận chúa lại đi ra ngoài." Hồng Chúc cho rằng Bạch Nhược Hiên hoàn toàn không hay biết gì nên mới báo cáo hành tung của Thụy Triều Tích.

Bạch Nhược Hiên giả vờ thờ ơ, nói: "Cả ngày sống trong phủ cũng buồn chán, Quận chúa ra ngoài giải sầu cũng tốt." Thông minh như nàng, đã sớm biết được mục đích đến đây của Hồng Chúc, ở ngay Quận mã phủ, sao lại có thể không biết? Nhưng nàng đã quyết định không suy nghĩ thêm về những việc không thực tế kia nữa, có lý do gì để đi quấy rầy hai người yêu nhau.

Hồng Chúc thấy bộ dáng hờ hững của nàng, lo lắng nói: "Quận mã! Ta rất hiểu cách làm người của Quận chúa, tuy trong thời gian này nàng thường cùng Lục Bạch ra ngoài du ngoạn, nhưng trong lòng vẫn luôn có người. Gần đây Quận chúa rất ít cười, hơn nữa, gần như ngày nào cũng hỏi thăm người. Nếu Quận mã vì công danh mà bỏ mặc Quận chúa, Quận chúa sẽ rất thương tâm."

Hiệp nghị giữa Bạch Nhược Hiên và Thụy Triều Tích sau này nàng cũng có biết, nàng chưa bao giờ thích tên Lục Bạch từng tổn thương Quận chúa kia, nhưng chủ tớ khác biệt, nàng không dám quá phận. Thêm nữa, bây giờ đã không giống ngày xưa, trước kia chỉ có một mình Lục Bạch, nhưng hiện tại đã có một Quận mã tài mạo song toàn, ôn nhu chu đáo. Nàng hy vọng lựa chọn cuối cùng của Quận chúa là Quận mã trước mắt này, chứ không phải là Lục Bạch đi ở thất thường, hành tung bất định kia.

Bạch Nhược Hiên khẽ mỉm cười, qua loa nói mấy câu rồi bảo Hồng Chúc ra ngoài.

Ánh đèn trong phòng sáng rực, nàng nhìn quyển sách trên tay, suy nghĩ thay nhau nổi lên.

Hồng Chúc nói Quận chúa thường xuyên hỏi đến nàng, khiến lòng nàng có đôi chút xúc động, lại nhớ đến dáng vẻ chau mày trầm ngâm của Thụy Triều Tích, liền muốn đi ra ngoài tìm nàng ấy, chọc cho nàng ấy vui vẻ, nói mấy câu khiến nàng ấy mỉm cười.

Nhưng nghĩ lại, nếu trong lòng nàng thật sự có ta, đó cũng chỉ là thân phận nam tử của ta mà thôi.

Lúc này, dường như có một giọng nói ngăn nàng lại: "Bạch Nhược Hiên, ngươi là nữ tử, làm sao có thể yêu thích một nữ tử khác? Người ta là lưỡng tình tương duyệt, ngươi đừng đến làm phiền.

Vì vậy, nàng không khỏi cười khổ một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào việc học.

Ánh nắng ấm áp, gió sớm mai phất qua hàng liễu. Thụy Triều Tích ngồi trong thuyền nhỏ, ôm má ngẩn ngơ. Lục Bạch chống sào trúc, vẻ mặt phức tạp. Hắn gọi Thụy Triều Tích vài lần đều không nghe tiếng đáp lại, liền neo thuyền giữa hồ, ngồi xổm xuống đối diện nàng, hỏi: "Tích nhi, nàng đang bận lòng chuyện gì vậy?"

Thụy Triều Tích đã không còn nhớ đây là lần thứ mấy Lục Bạch hẹn nàng ra ngoài, mà lúc này đây, nàng cũng không có ý định du hồ thưởng ngoạn. Sau khi dời đến Quận mã phủ, Bạch Nhược Hiên thay đổi rất nhiều, dường như còn cố ý tránh mặt nàng.

Câu hỏi của Lục Bạch kéo suy nghĩ của nàng trở lại, quan sát khuôn mặt trước mắt, tựa như quen thuộc nhưng lại thật xa lạ, hồi lâu sau mới nói: "Chuyện khiến ta bận lòng có quan trọng không? Đã nói ngươi đừng đến tìm ta nữa, sao ngươi không nghe?"

Thời gian này Lục Bạch thường xuyên tìm đến Thụy Triều Tích, chỉ vì muốn làm nàng vui vẻ, sau đó tha thứ cho những việc hắn đã gây ra trước đó. Lời nói của Thụy Triều Tích khiến hắn hết sức khẩn trương, hắn nói bằng giọng khẩn cầu: "Tích nhi, ta không muốn mất nàng, cho ta thêm một cơ hội nữa được không?"

Hôm ấy ở cuối ngõ, dưới sự truy vấn quyết liệt của Lục Bạch, Thụy Triều Tích bất đắc dĩ nói rằng nàng và Bạch Nhược Hiên chỉ là phu thê trên danh nghĩa, đồng thời cũng nói lời kết thúc cho mối quan hệ giữa bọn họ. Nhưng hắn không cam lòng, thề rằng phải cứu vãn đoạn tình cảm này.

Thụy Triều Tích thở dài nói: "Ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy? Trong nửa năm này, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Ngươi là người trong giang hồ, thích tự do tự tại, hành tung bất định vô chừng, ta lại là Quận chúa lớn lên ở chốn khuê phòng, vốn dĩ đã không thích hợp. Huống chi, hiện tại ta đã gả cho Nhược Hiên"

Lục Bạch biết nàng lại muốn cự tuyệt, ngắt lời: "Không có gì thay đổi! Lòng ta đối với nàng chưa từng thay đổi. Ta mặc kệ nàng là ai, chúng ta đã từng nói sẽ cùng nhau đi khắp thế gian, nàng không thể đổi ý. Nàng và tên tiểu bạch kiểm kia chẳng qua chỉ là phu thê hữu danh vô thực, nàng cũng không thích hắn, ta muốn nàng nhanh chóng hoà ly với hắn!"

Thụy Triều Tích cau mày nói: "Hiện tại, quan hệ giữa ta và ngươi đã không giống trước kia, ngươi cũng không có tư cách ra lệnh cho ta. Ngươi luôn là như thế, khư khư cố chấp, cuồng vọng tự đại, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ta chỉ có thể dõi theo bước chân của ngươi. Bây giờ nhớ lại, những chờ đợi vô nghĩa kia thật là buồn cười. Thời gian đã thay đổi vị trí của người trong lòng ta, chuyện giữa ta và ngươi cũng đã trở thành bọt nước hư ảo, không thể quay lại như lúc đầu. Cho nên, sau này xin đừng đến tìm ta nữa, ta cũng không muốn gặp lại ngươi!"

Vừa dứt lời, Lục Bạch lập tức đánh một quyền lên mặt bàn, làm đổ bầu rượu ngon thượng hạng. Hắn kìm nén cơn giận, hai mắt đỏ bừng, hạ thấp giọng hỏi: "Nàng đoạn tuyệt tình cảm với ta, có phải là vì tên tiểu bạch kiểm kia?"

Sau khi biết tin Thuỵ Triều Tích và Bạch Nhược Hiên thành thân, hắn vẫn nghĩ là do nàng bị buộc phải làm như vậy, tuy biết người mình yêu đã gả cho người khác, hắn vẫn muốn lẻn vào Bạch phủ mang nàng cao bay xa chạy, nhưng vì Bạch phủ được canh gác nghiêm ngặt nên hắn không làm cách nào vào được.

Hôm ấy ở ngõ hẻm, khi biết được hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa, Lục Bạch mừng rỡ như điên, đoán chừng trong lòng Thụy Triều Tích vẫn còn có hắn. Thụy Triều Tích cũng đã nói rõ với hắn rằng quan hệ giữa hai người không thể hàn gắn được nữa, nhưng hắn vẫn tự cho là đúng, nghĩ rằng nàng chưa nguôi cơn giận, nên mới kiên trì tìm đến nàng hòng cứu vãn tình cảm. Lúc này, Thụy Triều Tích đã nói rõ đến mức không thể rõ hơn, khiến hắn vô cùng tức giận.

Thụy Triều Tích xử sự luôn luôn quyết đoán, không thích dây dưa, đặc biệt là đối với chuyện tình cảm lại càng thêm nghiêm túc, dứt khoát. Ban đầu, khi xác định mình thích người hành tẩu trong giang hồ, nàng vẫn luôn đối với hắn toàn tâm toàn ý, mặc dù sau một thời gian bên nhau, nhận ra tính khí của Lục Bạch không hợp với nàng, nhưng để có thể ở bên nhau lâu dài, nàng luôn cố gắng thuận theo. Điều này càng dung túng cho sự kiêu ngạo của nam nhân trong lòng Lục Bạch. Ngược lại, nếu như nàng đã quyết định không dây dưa cùng Lục Bạch nữa thì sẽ cương quyết cự tuyệt, nàng đã chọn lựa như vậy ngay tại thời điểm một đao kia hạ xuống. Nàng nói với Lục Bạch rằng nàng và Bạch Nhược Hiên không phải phu thê thật sự, chỉ vì muốn chứng minh Lục Bạch mới là kẻ phản bội từ đầu đến cuối. Hôm nay nghĩ lại, bỗng có chút hối hận vì đã liên luỵ đến Bạch Nhược Hiên.

Thật ra, ở thời khắc bị Lục Bạch chém một đao kia, nàng đã quyết định cả đời này sẽ không gặp lại con người này nữa, khi dưỡng thương cũng đã quyết ý quên đi Lục Bạch, vì vậy mới không bước chân ra khỏi nhà mà an tâm tịnh dưỡng.

Quyết định gả cho Bạch Nhược Hiên là chuyện của mấy tháng sau đó, lúc ấy, nàng vì không muốn thấy phụ thân khó xử nên mới chọn cách gả đi. Quả là thời điểm đó, trong lòng nàng vẫn còn Lục Bạch, nhưng sau khi gả vào Bạch phủ thì mọi chuyện đã khác. Bạch Nhược Hiên dần dần thay đổi tâm trạng u uất của nàng, dần dần xua đuổi hình ảnh của Lục Bạch ra khỏi lòng nàng. Nói thật, nàng cũng không tin tưởng Lục Bạch trúng Mê Tâm Tán gì đó, nàng đã hiểu nguyên do nhưng cũng không còn muốn truy cứu, chỉ mong cả đời này không còn liên quan gì đến Lục Bạch. Nhưng Lục Bạch lại không nghĩ như vậy, vẫn luôn dây dưa không dứt, Thụy Triều Tích sợ hắn tìm đến Bạch Nhược Hiên gây chuyện, chỉ có thể đồng ý với hắn. Những ngày còn ở bên nhau, nàng chỉ thấy Lục Bạch là người tính tình cao ngạo, nhưng hôm nay Lục Bạch dùng giọng điệu ra lệnh với nàng, lại còn liên tục chất vấn không tha, nàng đột nhiên cảm thấy người này thật sự là không coi ai ra gì.

Nghĩ đến đây, nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Lục Bạch, lạnh lùng nói: "Bản Quận chúa thích ai là quyền của bản Quận chúa, Nhược Hiên là phu quân của ta, không phải là tiểu bạch kiểm trong miệng của ngươi. Ngươi không cần uy hϊếp, ta sẽ nói tất cả mọi chuyện với Nhược Hiên. Từ hôm nay, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì đến nhau."

Lục Bạch cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải ta lấy tiểu bạch kiểm kia ra uy hϊếp, nàng sẽ đồng ý cùng ta ra ngoài sao? Nàng muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta? Ta không đồng ý! Ta trúng Mê Tâm Tán thần trí mơ hồ mới ngộ thương nàng, nàng lấy cớ này để đoạn tuyệt quan hệ không khỏi quá mức miễn cưỡng."

Thụy Triều Tích lạnh nhạt nói: "Lục Bạch, có những chuyện ta và ngươi tự hiểu trong lòng là được, còn cần ta phải nói thẳng ra hay sao?"

Lục Bạch nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó ưỡn thẳng lưng, nói: "Lục Bạch ta đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, có gì thì cứ nói thẳng ra." Mặc dù hắn cố gắng đứng thẳng, nhưng trong lòng đã bắt đầu rét lạnh, nghĩ thầm: Chẳng lẽ nàng đã biết gì sao?

Thụy Triều Tích thấy hắn vẫn cố chấp, nói: "Ngươi đừng như vậy, ta cũng không dối gạt ngươi. Ta đã biết thân phận của ngươi, cũng biết tại sao ngươi lại chĩa đao vào ta. Vì đoạn nhân duyên từng có giữa chúng ta nên ta mới cam chịu để ngươi uy hϊếp, hiện giờ, ta không muốn gặp lại ngươi nữa, chỉ có thể vạch trần bộ mặt thật của ngươi."

"Nàng có ý gì?" Lục Bạch kinh ngạc nhưng cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nói: "Ta thật sự không hiểu nàng đang nói gì!"

"Ngươi không hiểu?" Thụy Triều Tích mỉm cười, chậm rãi nói: "Nếu hôm đó ngươi không đến tìm ta, có lẽ ta vẫn sẽ tin thân phận trước kia ngươi từng nói. Nhưng việc ngươi đến tìm đã khiến ta sinh nghi, lập tức phái người đi điều tra. Nhắc đến, ta còn phải tạ ơn ngươi, nếu không, ta sẽ không biết ngươi là Thiếu bang chủ của Sa Long bang, Mê Tâm Tán gì đó chỉ là lời nói phiến diện của ngươi. Ngươi vì muốn thành thân với nữ tử của thế gia trong võ lâm mới vứt bỏ kẻ làm đạo tặc như ta, vì che giấu quá khứ lại muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Hôm nay biết được ta là Tích Nguyệt Quận chúa mới muốn vãn hồi mọi chuyện, nực cười! Thụy Triều Tích ta sẽ dễ dàng bị ngươi lừa gạt thêm một lần nữa sao?"

"Nàng còn điều tra ta?" Lục Bạch kinh ngạc biến sắc, bị vạch trần tại chỗ, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Thụy Triều Tích nói không sai, hắn là Thiếu bang chủ của Sa Long Bang nằm cách Ung Đô thành ba trăm dặm. Hắn thật sự thích Thụy Triều Tích, nhưng cha hắn lại không biết cơ duyên gặp nhau giữa hắn và nàng. Sau đó, cha hắn muốn hắn cưới nữ nhi của võ lâm thế gia, hắn mới nói rõ mọi chuyện, khiến cha hắn giận tím mặt, nói rằng: Một nữ tử không có gia thế làm nghề trộm cắp làm sao có thể trở thành Thiếu phu nhân của Sa Long Bang chúng ta? Chuyện giữa con và nàng tuyệt đối không thể để cho người trong võ lâm biết, nếu không, vi phu sẽ để con đi gϊếŧ nàng, diệt trừ hậu hoạn.

Khi đó, tình cảm giữa hắn và Thụy Triều Tích đã rất sâu đậm, dĩ nhiên không nỡ ra tay hạ sát người yêu. Nhưng cha hắn đã lấy bảy mươi hai chiêu thức đạo pháp gia truyền ra, vừa uy hϊếp vừa dụ dỗ hắn, vì tham vọng tinh tiến võ học để hùng bá một phương, hắn chỉ có thể bỏ qua mỹ nhân lựa chọn đao pháp, lúc này mới có một màn vung đao như vậy.

Một ngày sau đó, trong lúc vô tình hắn biết được Thụy Triều Tích là Tích Nguyệt Quận chúa đương triều, cũng nói việc này cho phụ thân hắn nghe. Vừa nghe xong, phụ thân hắn vô cùng mừng rỡ, lập tức viết một bức thư từ chối hôn sự đã được định ra trước đó, sử dụng phương pháp tương tự ra lệnh cho Lục Bạch tìm Thụy Triều Tích về.

Lúc này bị Thụy Triều Tích vạch trần thân phận, Lục Bạch thẹn muốn chui xuống đất, hắn biết tình cảm của Thuỵ Triều Tích đối với hắn không phải là giả, ai bảo hẳn chỉ thích giang sơn không thích mỹ nhân, chỉ vì muốn có được đao pháp vô song mà không cần mỹ nhân bên cạnh. Hôm nay Thụy Triều Tích không muốn hoà hảo với hắn, tuyệt thế đao pháp hắn cũng không tu tập được, đúng là trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo.

Thụy Triều Tích thấy hắn vạn phần nhục nhã, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi thật sự ngay thẳng thì sao lại sợ bị điều tra? Chuyện quá khứ ta không muốn truy cứu nữa, sau hôm nay chúng ta chỉ là kẻ xa lạ, ngươi đừng vọng tưởng làm phiền đến Nhược Hiên, ta đường đường là một Quận chúa, sợ gì một cái Sa Long bang nho nhỏ của ngươi?"