Đại Quận Chúa, Tiểu Quận Mã

Chương 11: Lục Bạch xuất hiện

Phòng bếp trong Vương phủ rất lớn, nguyên liệu nấu ăn thứ gì cũng có. Chỉ là, con rể Vương phủ đang đứng bên bếp lò nấu canh gừng đường đỏ, tiện thể hong khô quần áo ướt.

"Quận mã, cứ để nô tỳ canh lửa, Hồng Chúc đã chuẩn bị nước nóng, người nên đi tắm rửa thay y phục, đừng để nhiễm lạnh." Hồng Ngọc định lấy chiếc quạt hương bồ trong tay Bạch Nhược Hiên nhưng bị tránh thoát.

"Ta ở đây trông, các ngươi cứ chăm sóc Quận chúa cẩn thận, đừng động đến những thứ này." Bạch Nhược Hiện co người lại tiếp tục canh lửa. Thật ra trên người dính dấp như vậy không thoải mái chút nào, nhưng nàng không thể vì sự thoải mái nhất thời mà bỏ mặc nguy hiểm rình rập. Ở Vương phủ, nàng càng phải cẩn thận gấp bội, nếu không, ngay cả tính mạng cũng không giữ được.

Nghe thấy giọng nói khá cương quyết của Bạch Nhược Hiên, Hồng Ngọc cũng không dám cưỡng cầu, chỉ nói là nàng lo lắng Quận chúa, tâm tình có chút phiền não.

Trước đó, khi Bạch Nhược Hiên lần đầu ra mắt Vương gia Vương phi, nàng đã đáp ứng sẽ giúp Quận chúa trị dứt sự đau đớn mỗi tháng đến một lần này. Nghe thấy có cách giải trừ đau đớn cho nữ nhi bảo bối, Thụy vương và Vương phi vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Thụy vương, lần đầu tiên ông ta cảm thấy có con rể tinh thông y lý là một chuyện tốt. Cũng vì vậy mà có chuyện canh gừng đường đỏ này.

Một bát nước gì đó đen ngòm đặt trước mặt Quận chúa, Thụy Triều Tích bất giác nhíu mày, trợn mắt trách cứ nhìn Bạch Nhược Hiên đang đứng phía sau Vương phi.

"Nương, con không muốn uống thứ này." Vẻ mặt Thụy Triều Tích cực kỳ đáng thương, lúc nói chuyện cũng mang theo ngữ khí làm nũng.

"Tích nhi ngoan, Nhược Hiên là đại phu, nói uống cái này sẽ không còn đau đớn." Thụy Vương phi biết nữ nhi tính tình bướng bỉnh, nếu đã không thích thì bất luận làm gì cũng sẽ không thích. Nàng nhận lấy bát trong tay Hồng Ngọc, tự mình ra trận, khiến Thụy Triều Tích không thể không há miệng uống vào. Vẻ mặt khổ sở cam chịu của Thuỵ Triều Tích đã thành công chọc cười Bạch Nhược Hiên, nhưng nàng cũng không dám quang minh chính đại bật cười, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, cố gắng che giấu.

"Tích nhi, con rời nhà đã bảy ngày, cần phải trở về." Sau khi nhìn thấy Thụy Triều Tích cau mày uống xong canh đường đỏ thì sắc mặt tái nhợt đã trở nên đỏ thắm, Thụy Vương phi vô cùng vui mừng, tán thưởng nhìn Bạch Nhược Hiên, ngay sau đó mở miệng khuyên nữ nhi trở về Bạch phủ. Tất nhiên bà muốn nữ nhi ở lại Vương phủ càng lâu càng tốt, nhưng làm như vậy sẽ khiến người khác chê cười. Hiện tại, bà chỉ mong Quận mã phủ sớm ngày hoàn thành để mẹ con có thể gặp nhau mỗi ngày.

Thụy Triều Tích không vui nhìn Bạch Nhược Hiên, nhìn cho đến khi Bạch Nhược Hiên rụt cổ lại mới mở miệng nói: "Nương, hài nhi không nỡ xa người."

"Nói ngốc gì đó, trở về đi thôi" Thụy Vương phi nhỏ nhẹ nói, trong lúc nói chuyện yêu thương vuốt ve lên trán nữ nhi.

Thụy Triều Tích đồng ý trở về Bạch phủ, nhưng rồi trời lại đổ mưa to, thế là kế hoạch thay đổi, biến thành Bạch Nhược Hiên ngủ lại Vương phủ, sáng hôm sau sẽ lên đường trở về Bạch phủ.

Tối muộn hôm đó, Bạch Nhược Hiên phải chịu đựng sự tức giận của Thụy Triều Tích, lại còn ở ngay trước mặt Hồng Chúc và Hồng Ngọc.

Một chiếc gối bay đến trước mặt, Bạch Nhược Hiên mỉm cười đỡ lấy, nói: "Này, đây đã là chiếc gối cuối cùng rồi." Vừa nói vừa ôm gối vào trong ngực, đến gần mép giường, cúi người nói: "Quận chúa, tuy là nước đường đỏ không dễ uống nhưng vẫn là thuốc tốt, có phải hôm nay ngươi không còn cảm thấy đau đớn như trước không?"

"Ai cần ngươi lo!" Thụy Triều Tích ném ba chiếc gối, hiện tại ngoại trừ chăn bông thì không còn gì để ném, nàng có chút hờn trách Bạch Nhược Hiên, trách nàng ấy bắt nàng uống những thứ kỳ kỳ quái quái. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, sau khi uống vào thứ kia quả thật có tác dụng, rồi lại nghĩ đến sau này phải tiếp tục uống nó, lòng nàng lại thấy khó chịu.

"Được rồi, sau này ta không quan tâm nữa, lúc đau cũng đừng đến tìm ta." Không biết vì sao, đột nhiên Bạch Nhược Hiên lại rất thích nhìn dáng vẻ tức giận của Quận chúa, giống như một chú mèo, còn là một chú mèo cao quý tao nhã.

"Ngươi. . . " Thụy Triều Tích không nói nên lời, quay sang nói với Hồng Ngọc: "Tối nay ta muốn ngủ một mình, ngươi mang hắn đến thư phòng để hắn ngủ ở đó."

"Quận chúa, việc này không tốt lắm, nếu Vương phi biết được sẽ nghĩ rằng hai người đang giận dỗi nhau." Hồng Ngọc chứng kiến toàn bộ sự việc, thiện cảm đối với Bạch Nhược Hiên lại càng tăng vọt.

"Đúng đó Quận chúa, canh đường đỏ hôm nay còn là Quận mã đích thân xuống bếp." Ấn tượng của Hồng Chúc đối với Bạch Nhược Hiên cũng không tệ, tiếp lời Hồng Ngọc, nói giúp Bạch Nhược Hiên.

"Ừm, bây giờ vẫn còn sức cáu kỉnh, rõ ràng là không còn đau đớn gì nữa." Bạch Nhược Hiên vuốt cằm, nói: "Nếu Quận chúa không muốn ngủ cùng giường với ta, ta cũng không tiện miễn cưỡng, tối nay đành ngủ trên trường kỷ vậy." Vừa nói xong liền xoay người nói với Hồng Chúc: "Làm phiền giúp ta ôm chăn đệm tới đây."

Thụy Triều Tích vốn còn định nói thêm, nhưng nghe thấy Bạch Nhược Hiên nói ra những lời đường hoàng như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng nghĩ, rõ ràng là ngày nào cũng ngủ trên trường kỷ, bây giờ lại nói như thể rất uỷ khuất vậy, tên Bạch Nhược Hiên này đúng là da mặt dày.

Nghĩ vậy, tâm tình dường như khá hơn một chút. Trong thời gian ở Vương phủ, ngày nào Bạch Nhược Hiên cũng đến, thỉnh thoảng còn mang một ít đồ chơi, trò chuyện cùng nàng, tuy nàng không nói ra miệng nhưng trong lòng rất cảm kích. Hiện tại, không ai sẵn lòng đối tốt với người khác mà không có mục đích, nhưng nàng cảm giác được Bạch Nhược Hiên là thật lòng thật dạ với nàng, giống như lời Bạch Nhược Hiên đã nói trước đêm rời khỏi Bạch phủ, "Ta đối tốt với ngươi đều là thật lòng".

Hôm sau, từ Vương phủ trở về Bạch phủ, Thụy Triều Tích đã quyết định sẽ từ từ thích ứng với cuộc sống hai người, đồng thời cũng chậm rãi quan sát Bạch Nhược Hiên.

Sau ba tháng chung sống, cuối cùng Quận mã phủ cũng hoàn công, hôm nay chính là ngày chuyển đến Quận mã phủ.

Ở cửa Bạch phủ, Bạch Nhược Vũ nắm tay Thụy Triều Tích chào từ biệt. Hạ Ngọc Lan cũng giữ chặt Bạch Nhược Hiên, không ngừng lo lắng.

"Nương, đừng lo lắng, Hiên nhi sẽ thường xuyên trở về." Bạch Nhược Hiên không đành lòng khi thấy mẫu thân như thế, liền mở miệng khuyên. Biết mẫu thân lo lắng thân phận của nàng bị phơi bày, sau đó sẽ liên lụy đến hàng chục sinh mạng ở Bạch phủ, nếu như vậy thì nàng chính là tội nhân lớn nhất.

Hiện tại, Hạ Ngọc Lan vô cùng hối hận, chỉ vì muốn ngăn Bạch Trọng nạp thϊếp mà đã làm ra một quyết định sai lầm. Bà nhìn khuôn mặt Bạch Nhược Hiên, trong lòng dâng lên sự chua xót, lệ nóng đảo quanh viền mắt.

Bạch Trọng cho là bà không nỡ để Bạch Nhược Hiên đi nơi khác, nói: "Khóc lóc cái gì? Con cái lớn rồi nhất định phải rời khỏi cha mẹ, sớm muộn gì nó cũng phải

ra ngoài xông pha, chẳng lẽ có thể sống cả đời dưới sự che chở của cha mẹ hay sao?" Lại quay sang Bạch Nhược Hiên, nói: "Đừng có suốt ngày chạy đến Bách

Thiện Đường, chuẩn bị năm nay thi Hương cho tốt. Còn có, không thể làm ra chuyện có lỗi với Quận chúa, nếu không ta sẽ đập gãy chân của con!"

Bạch Trọng xưa nay luôn nghiêm nghị, khi nói chuyện cũng không quan tâm đến cảm nhận của Bạch Nhược Hiên, ông ta chỉ cần Bạch Nhược Hiên phục tùng. Thực tế thì Bạch Nhược Hiên hơi sợ ông ta, bị gia pháp trừng phạt nhiều lần, mỗi khi nhớ đến cái mông đều đau, nàng cúi đầu, lên tiếng: "Hài nhi biết."

Thụy Triều Tích liếc mắt thấy Bạch Nhược Hiên dễ bảo như vậy, khẽ cau mày. Bạch Trọng quản giáo con trai thế nào, trong khoảng thời gian qua nàng đã thấy rõ, đơn giản mà nói chính là loại kỷ luật ma quỷ. Nàng đã từng cho rằng Bạch Nhược Hiên là đứa con được nhặt về, nhưng có Bạch Nhược Vũ ở đây, nàng phải thừa nhận rằng Bạch Nhược Hiên là ruột thịt của Bạch Trọng. Cuối cùng, nàng chọn cách phớt lờ.

Trong những ngày ở Bạch phủ, may mắn có Bạch Nhược Vũ thường xuyên bầu bạn, khuyên nhủ, tình cảm giữa hai người cũng không tệ lắm. Sau khi biết chuyện các nàng thiết kế ra để đuổi Liễu Uyên, càng thêm bội phục sự can đảm của Bạch Nhược Vũ. Nàng nghĩ, trên đời này có bao nhiêu nữ tử nguyện ý hy sinh dung mạo để đuổi đi người mình không thích đây? Một khi làm vậy, nếu không gặp được người hữu duyên, chẳng lẽ phải sống cô độc cả quãng đời còn lại?

Ánh nắng đặc biệt ấm áp, Thụy Triều Tích giúp sửa sang y phục cho Bạch Nhược Hiên, tay trong tay dắt nhau lên xe ngựa.

Thụy vương đích thân dẫn người đến giúp nữ nhi bảo bối dọn nhà, thấy các nàng ân ái như vậy, vô cùng vui mừng.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, đích đến là Quận mã phủ vừa hoàn thành.

Thụy Triều Tích ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, đang hỏi về chuyện khoa cử, đột nhiên ngựa hí dài một tiếng, xe ngựa dừng lại.

Người đánh xe là một hán tử chừng hai mươi tuổi, chính là độ tuổi tinh lực mạnh mẽ, thấy một nam tử cầm đại đao đang đứng chắn giữa đường, phu xe hét lớn: "Lớn mật, xe ngựa của Quận chúa cũng dám ngăn trở!"

"Ta muốn gặp Quận chúa!"

"Quận chúa là người ngươi muốn gặp liền có thể gặp hay sao?" Phu xe thấy người nọ là một kẻ áo vải, lại vọng tưởng nhìn thấy Quận chúa tôn quý, chính là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, quát lên: "Tránh ra! Chớ cản đường!"

Bên trong xe, sắc mặt Thụy Triều Tích bỗng trở nên vô cùng lãnh khốc.

"Làm sao vậy?" Bạch Nhược Hiên khó hiểu, hỏi: "Có phải là không thoải mái hay không?"

Thụy Triều Tích cắn chặt môi dưới, nhìn Bạch Nhược Hiên nói: "Ta không muốn gặp lại kẻ cản đường kia, ngươi giúp ta đuổi hắn đi đi"

Khi Bạch Nhược Hiên ra khỏi xe ngựa, nam tử kia đã chuẩn bị động thủ với phu xe. Nàng quan sát kẻ cản đường, nói: "Vị tráng sĩ này, tại sao lại cản xe ngựa của ta?"

"Ta chính là muốn cản xe ngựa của Quận chúa!" Nam tử lạnh lùng nhìn Bạch Nhược Hiên, âm trầm nói: "Nói với Quận chúa ta là Lục Bạch, ta có lời muốn nói với nàng, để nàng ra ngoài gặp ta." Lục Bạch biết rõ người trước mắt hắn là ai, hắn nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hiên, ánh mắt lạnh lùng, địch ý lại nặng thêm.

"Càn rỡ!" Bạch Nhược Hiên thấy hắn cuồng vọng như thế, quát lên: "Ngươi có gì tư cách gì yêu cầu Quận chúa ra ngoài gặp ngươi? Nằm mơ!" Nói xong vung roi lên mông ngựa, ngựa hí lên một tiếng, phóng về phía trước.

Lục Bạch xoay người tránh sang một bên, nhìn xe ngựa đi càng lúc càng xa, sắc mặt trở nên cực kỳ đáng sợ, hai bàn tay đang nắm chặt vang rõ tiếng khớp xương.

Đến Quận mã phủ, Thụy Triều Tích có chút bồn chồn, đứng ngồi không yên. Cũng không có nguyên nhân gì lớn, chỉ là nàng đang nghĩ, tại sao Lục Bạch trở lại tìm nàng, có nên tìm cơ hội ra ngoài nói chuyện rõ ràng với hắn, chấm dứt hậu hoạn?

Nhưng nghĩ lại, Lục Bạch đã không tiếc dùng đao tổn thương nàng, lần này tìm tới tất nhiên không có ý tốt. Không nhắc đến chuyện tổn thương, việc nàng thành thân ở Ung Đô không người nào không biết, nếu đường đột lui tới cùng nam tử khác, lỡ như truyền ra thì mặt mũi Bạch Nhược Hiên biết để đâu? Tuy các nàng chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nhưng trong mắt người ngoài luôn là đôi phu thê ân ái. Nàng nghĩ, không thể làm hỏng danh tiếng tốt đẹp của Bạch Nhược Hiên.

Bạch Nhược Hiên vẫn ngồi ngay ngắn một bên, tay đặt lên tay vịn ghế tựa, yên lặng không nói. Cái tên Lục Bạch này cũng không phải là lần đầu tiên nàng nghe được. Trong nửa tháng đầu khi Quận chúa vừa gả vào Bạch phủ, nàng ấy từng gọi qua cái tên này, hoặc là trách cứ Lục Bạch không có lương tâm, hoặc là hỏi Lục Bạch tại sao. Mới đầu nàng cũng chỉ tò mò, cũng từng hỏi thăm về con người Lục Bạch này, nhưng Thụy Triều Tích không hé răng. Hiện tại, Lục Bạch đột nhiên xuất hiện khiến Quận chúa tâm thần không yên, trong lòng nàng có đôi chút khó chịu. Nàng nghĩ, Lục Bạch trong lòng Quận chúa nhất định là một người vô cùng quan trọng.

Trong những tháng ngày ở bên Thụy Triều Tích, nàng đã sớm tạo thành thói quen chăm sóc cho thê tử thỉnh thoảng sẽ lạnh lùng không nói, thỉnh thoảng sẽ giảo hoạt tuỳ hứng, lại thỉnh thoảng sẽ dịu dàng ân cần này. Hôm nay nửa đường nhảy ra một Lục Bạch, trong lòng nàng chợt có chút hoảng hốt.

Sau khi hoàng hôn buông xuống, trong phòng chỉ còn lại một mảnh tối đen. Bạch Nhược Hiền vẫn ngủ trên trường kỷ như mọi khi, nhưng lại lăn qua lộn lại không cách nào yên giấc.

Nhớ đến vẻ ngoài tuấn lãng của Lục Bạch ban sáng, trong lòng nàng có chút hỗn loạn. Nàng phỏng đoán Lục Bạch chính là người trong lòng của Quận chúa, hiệp nghị ban đầu được đưa ra có tám, chín phần cũng là vì người tên Lục Bạch này, Bạch Nhược Hiên càng tâm loạn như ma, trằn trọc trở mình.

Bạch Nhược Hiên suy nghĩ rất nhiều, nàng muốn biết mình bị làm sao? Tại sao lại như vậy? Lại nhớ đến rất nhiều chuyện đã cùng Thuỵ Triều Tích trải qua, trong lòng nếm đủ đắng cay chua mặn ngọt, ngũ vị tạp trần. Tại sao lại cam tâm tình nguyện đối tốt với Quận chúa, tại sao nhìn thấy Quận chúa không vui liền muốn trêu chọc nàng ấy vui vẻ, tại sao lại muốn đưa Quận chúa ra ngoài chơi đùa? Những vấn đề này trước đây chưa từng nghĩ đến, nhưng hôm nay vừa nghĩ lại khiến lòng hốt hoảng không thôi. Chẳng lẽ mình thích Quận chúa? Không được! Đều là nữ tử, chuyện như thế tuyệt đối không thể xảy ra. Nghĩ đến hình ảnh mẫu thân âm thầm gạt lệ, thầm nói: Nếu thật sự có tình cảm với Quận chúa, nhất định phải từ bỏ kịp thời. Ta không thể hại mình hại người, càng không thể để mẫu thân bị thương tổn.

Đêm đó, Bạch Nhược Hiên không biết mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Đến khi tỉnh lại, trên người đã có thêm một chiếc chăn mỏng, nghiêng đầu nhìn thấy Thụy Triều Tích đang quan sát nàng, không khỏi sửng sốt, lại chợt nhớ đến có thể mình đã thích Quận chúa, trống ngực đột nhiên đập thình thịch.