"Hồng Chúc, Hồng Ngọc, lấy thuốc trị thương ra đây." Khi quay về phủ, việc đầu tiên Thụy Triều Tích làm là gọi hai thϊếp thân nha hoàn đến, vừa cởi đai lưng vừa nói: "Mau loại bỏ vết sẹo đáng ghét này cho ta, ta không muốn nhìn thấy nó nữa, thật chướng mắt!"
Thụy Triều Tích tức giận, nàng giận mình ngu ngốc. Thật ra, kể từ thời khắc Lục Bạch tàn nhẫn chĩa mũi đao về phía nàng, nàng đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn không bao giờ liên lạc với hắn ta nữa. Nàng từng cho rằng mình đã có thể buông tay, nhưng theo lời Bạch Nhược Hiên nói, trong mơ nàng vẫn còn nhớ thương tên Lục Bạch lòng lang dạ sói đó, chuyện này tuyệt đối không thể. Vốn dĩ nàng muốn giữ lại vết sẹo kia, thứ nhất là để tưởng niệm mối tình khờ dại đã chết, thứ hai là nhắc nhở bản thân đừng bao giờ ngu ngốc như thế nữa. Nhưng hôm nay, nàng muốn trừ bỏ nó, vĩnh viễn. Đáng giận nhất là, Bạch Nhược Hiên nói phải bôi suốt hai tháng liên tục, một ngày ba lần, đó là cả một quá trình dài. Nàng nghĩ, sớm biết như vậy thì mấy tháng trước nên xoá đi, giữ đến hôm nay đúng là phiền chết.
Hai người Hồng Chúc, Hồng Ngọc thấy Quận chúa của họ sắc mặt tối sầm bước vào, còn tưởng rằng Quận mã khi dễ nàng. Bây giờ nhìn thấy nàng tự tay cởϊ áσ tháo đai lưng, dứt đoán quả quyết, lập tức hiểu ra. Hồng Ngọc đi lấy thuốc, Hồng Chúc tiến lên giúp nàng cởϊ áσ, nói: "Quận chúa, rốt cuộc người cũng nghĩ thông." Vừa nói vừa đỡ nàng nằm xuống, "Ta đã sớm nói vết sẹo này thật khó coi, người không nên giữ lại."
Hồng Ngọc ngồi xuống mép giường, mở bình sứ ra, một cỗ mùi thuốc xông vào mũi, nàng dùng tay chấm một ít bôi lên vết sẹo, miệng lẩm bẩm: "Cũng không biết thuốc này có hữu hiệu hay không?"
Thụy Triều Tích không muốn nói chuyện, nhắm mắt giả vờ ngủ say, mặc cho Hồng Ngọc bôi thuốc, tai nghe Hồng Chúc càu nhàu. Hai nha đầu này chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, từ nhỏ đã đi theo nàng, nên quan hệ giữa các nàng cũng không phải là chủ tớ. Thụy Triều Tích không cho các nàng tự xưng nô tỳ, ban đầu các nàng không muốn, sau vì Quận chúa mấy lần nổi giận, các nàng cũng đành chấp nhận xưng hô ta – ngươi. Chuyện của Lục Bạch các nàng cũng biết, hiện tại nhìn dáng vẻ của Quận chúa thế này, sự căm hận của các nàng đối với Lục Bạch càng thêm sâu sắc. Nhưng các nàng cũng chỉ có thể mắng thầm trong lòng, không dám nhắc đến tên Lục Bạch, để tránh chọc giận Thụy Triều Tích.
"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên, Hồng Ngọc trả lời rồi đứng dậy đi mở cửa, Hồng Chúc chậm rãi giúp Thụy Triều Tích thay y phục.
"Quận chúa, ta đoán nhất định là Quận mã." Hồng Chúc khẽ mỉm cười, thuần thục vấn tóc lên cho Thụy Triều Tích rồi cố định bằng một chiếc trâm cực kỳ đơn giản. Phỏng đoán của nàng không phải không có lý, bởi vì ngày nào Quận mã cũng sẽ đến vào canh giờ này, lễ độ gõ cửa, âm thanh gõ cửa cũng là ba tiếng không nhanh không chậm.
Dĩ nhiên Thụy Triều Tích biết là Bạch Nhược Hiên, nhưng cơn giận của nàng vẫn chưa tiêu tan hết, không muốn để ý đến người khác, hừ một tiếng, lập tức tháo ngọc trâm trên đầu xuống, nhanh chóng bò lên giường, giấu mình trong chăn.
Hồng Chúc thật bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa mắt nhìn về hướng Quận mã đang bước vào.
Trong tay Bạch Nhược Hiên đang bưng một chiếc khay đen nhánh, trên đó là bát cháo tổ yến nàng đích thân giám sát Thuý Trúc hoàn thành. Nàng đặt khay lên chiếc bàn thấp cách giường không xa, dùng mắt ra hiệu cho Hồng Chúc, Hồng Ngọc ra ngoài, sau đó hằng giọng nói: "Quận chúa, nương đến rồi."
Thụy Triều Tích đang co đầu rúc trong chăn, lúc này nghe nói bà bà giá lâm, khẽ cau mày, nhưng vẫn bò dậy. Sau đó, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Bạch Nhược Hiên, lại quan sát xung quanh không thấy người nào khác, nàng nhíu mày rồi nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hiên, cắn răng không nói lời nào.
"Đừng im lặng như vậy, không giống ngươi chút nào." Bạch Nhược Hiên bưng bát cháo tổ yến lên, thổi từng chút một, nói: "Vừa rồi thấy sắc mặt của ngươi không tốt, có lẽ uống chút cháo sẽ khá hơn."
Nhìn Bạch Nhược Hiên kiên nhẫn thổi nguội cháo, vẻ mặt Thụy Triều Tích có chút dao động, nhưng cũng không thèm quan tâm nữa, quay đầu đi nơi khác, hồi lâu sau mới nói: "Hiện giờ đã không còn người ngoài, ngươi không cần giả vờ đối tốt với ta."
Bạch Nhược Hiên hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía Thụy Triều Tích chỉ mặc trung y, mái tóc đen nhánh suông dài xoã xuống, y phục trắng như tuyết, bàn tay đang cầm chăn trắng hồng, ngón tay thon dài, bởi vì đang nắm chăn bông nên khớp xương hiện lên rõ ràng.
"Không phải như vậy."
"Cái gì?" Giọng của Bạch Nhược Hiên rất nhỏ, Thụy Triều Tích không nghe rõ, xoay đầu lại hỏi.
Bạch Nhược Hiên khẽ mỉm cười, múc một thìa cháo đưa tới khoé miệng Thụy Triều Tích, nói: "Những chuyện ta đối tốt với ngươi, đều là thật lòng."
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thụy Triều Tích lại ăn thìa cháo đưa đến miệng, sau khi nuốt vào, trên mặt lại tràn ngập vẻ khó tin. Nàng nhớ các nàng chỉ là quan hệ hợp tác, không cần phải làm vậy đối với đồng bạn hợp tác, được không?
"Ngươi không tin ta cũng không có cách nào." Bạch Nhược Hiên vẫn còn đợi để đút cháo, Thụy Triều Tích vội khoát tay, nàng muốn tự uống. Bạch Nhược Hiên đưa bát cháo cho nàng, đứng dậy ôm chăn, chuẩn bị dọn giường đi ngủ.
Tâm tình Thụy Triều Tích có chút phức tạp, cơn giận chưa tan trước đó, sự buồn bực không rõ nguyên do, cùng với vẻ mất mát thoáng qua trên khuôn mặt Bạch Nhược Hiên vừa nãy, tất cả những điều này khiến nàng nhanh chóng ăn xong bát cháo, sau đó ngẩn người.
Bạch Nhược Hiên trải chăn trên trường kỷ như thường lệ, sau đó cầm lấy bát trong tay Thuỵ Triều Tích đặt lên bàn, cuối cùng, quy củ mà thả người xuống trường kỷ, nói: "Đêm đã khuya, ngủ đi."
Thụy Triều Tích không đáp, chỉ sững sờ nhìn vào lòng bàn tay. Vừa rồi, trong khoảnh khắc Bạch Nhược Hiên đút cháo cho nàng, tim nàng bỗng đập rất nhanh. Nàng biết chuyện này có ý nghĩa thế nào, nhưng, tại sao lại có thể như vậy?
Sáng hôm sau, Thụy Triều Tích nói rất nhớ cha mẹ, nhất định phải về Vương phủ ở một thời gian. Thế nên, Bạch Nhược Hiên không thể làm gì khác ngoài việc đích thân đưa nàng về Vương phủ.
Bạch Nhược Hiên rất thông minh, biết Thụy Triều Tích cố ý trở về Vương phủ không chỉ đơn giản là vì nhớ cha mẹ. Vì thế mà nàng rất thức thời, vừa dùng cơm trưa xong liền cáo từ, rời khỏi Vương phủ. Nàng nghĩ, Quận chúa trở thành như vậy nhất định là vì tên Lục Bạch kia, cũng không biết Lục Bạch là người thế nào?
Thụy Triều Tích ở Vương phủ bảy ngày, trong thời gian này, ngày ngày Bạch Nhược Hiên đều chạy đến Vương phủ ăn trưa, nhằm chứng minh rằng tình cảm giữa nàng và Quận chúa rất tốt. Chẳng qua Quận chúa chỉ là về nhà thăm cha mẹ, mà không phải là vì phu thê không hoà hợp nên mới bỏ nhà đi.
Rất kỳ quái, gần đây Thụy Triều Tích luôn không thích nói chuyện, lúc ăn cơm cũng chỉ toàn tâm toàn ý với thức ăn. Nói chuyện với nàng thì nàng luôn mất tập
trung. Ví dụ như khi Bạch Nhược Hiên hỏi nàng bao giờ thì trở về Bạch phủ, đợi một lúc lâu cũng không thấy trả lời, khi nhìn lại thì thấy ánh mắt nàng vẫn rơi
trên mặt bàn bằng ngọc thạch, căn bản là không nghe vào tai.
Hôm ấy đã là ngày thứ tám Quận chúa ở Vương phủ, Bạch Nhược Hiên theo lệ thường đến Vương phủ dùng cơm trưa, trên đường đi gặp phải mưa to, nàng không thể làm gì khác hơn là tránh ở một góc tường đợi mưa tạnh.
"Tiêu Chí, ngươi đến Vương phủ báo một tiếng rằng ta sẽ không đến." Đợi chừng nửa nén hương mà cơn mưa vẫn chưa dứt, lại càng có khuynh hướng ngày càng to hơn. Bạch Nhược Hiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy để trưởng bối chờ cơm mình cũng không tốt lắm, quyết định để gia nô đội mưa đi thông báo.
Gia nô không nói hai lời, đội mưa chạy đi. Bạch Nhược Hiên đứng một mình dưới mái hiên, nhìn mưa bụi trắng xoá, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Thụy Triều Tích. Mặc dù mấy hôm nay nàng vẫn đối đãi với Thụy Triều Tích như bình thường, nhưng có vẻ như Thụy Triều Tích không muốn để ý đến nàng. Nàng không biết nguyên nhân, khó tránh khỏi những suy đoán vô vị dâng lên trong lòng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Nàng hiểu rằng mình đối đãi với Thuỵ Triều Tích như vậy, phần lớn là do cảm kích vì thân phận không bị bại lộ, tiếp theo là cảm thấy Thuỵ Triều Tích nên cười nhiều một chút, mà thân làm Quận mã, nàng có trách nhiệm mang đến niềm vui cho Quận chúa, cuối cùng, nàng cũng nguyện ý đối tốt với vị Quận chúa cứng đầu khủng khϊếp kia.
Mưa vẫn đang rơi, nhưng xa xa trong màn mưa có vài thân ảnh đi tới, đến khi lại gần, nhận ra là người quen. Bạch Nhược Hiên chủ động ôm quyền chào hỏi, có vẻ tư văn lễ độ.
"Ồ, ta còn tự hỏi là ai, hoá ra là Quận mã." Người đến chừng hai mươi tuổi, đầu đội phát quan, quần áo hoa lệ. Lúc này, gia nô đang giúp hắn che ô, hai tay hắn chắp sau lưng, vẻ mặt nhàn nhã.
"Trần thế huynh, đã lâu không gặp." Bạch Nhược Hiên tiếp tục nụ cười hình thức, trong lòng chỉ ước Trần Trì nhanh chóng rời đi. Trần Trì là nhi tử của Hộ bộ Thượng thư, là một kẻ hung hăng càn quấy, nhưng cũng có thể xem như cùng nhau lớn lên với Bạch Nhược Hiên. Chẳng qua là từ sau khi Bạch Nhược Hiên cưới Quận chúa, quan hệ giữa bọn họ không mặn cũng chẳng nhạt, cũng không có liên hệ với nhau. Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt từ sau hôn lễ, tính ra cũng đã gần một tháng.
"Hừ, tốt lắm." Từ trong mũi Trần Trì tản ra một tiếng hừ lạnh, đến gần Bạch Nhược Hiên, nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói: "Ta cũng không hiểu Quận chúa xem trọng ngươi ở điểm nào"
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: "Chuyện này ta cũng không rõ lắm."
"Hừ, bớt đùa với ta." Trần Trì đá văng gia nô đang che ô cho mình, đưa tay chỉ Bạch Nhược Hiên, tức giận nói: "Ngươi có gì tốt hơn ta mà mọi người đều khen ngợi ngươi? Hôm nay chúng ta so tài một trận, để xem rốt cuộc là ai lợi hại hơn ai."
Trần Trì có ý tưởng như thể phải cảm tạ cha hắn ban cho. Cha mẹ thường thích lấy con cái ra để so đo, so học thức, so cách đối nhân xử thế, so sánh đủ thứ trên đời. Bạch Nhược Hiên làm Quận mã, Bạch Trọng như được dát vàng lên mặt, cha Trần Trì thấy Bạch Trọng đắc ý như vậy, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, lại phát tiết ngọn lửa ấy lên người đứa con trai cùng nhau lớn lên với Bạch Nhược Hiên nhưng lại bất tài vô dụng này. Vì thế mà tạo thành oán niệm cho Trần Trì.
"Trần huynh, không thể được." Bạch Nhược Hiên vội phất tay Trần Trì ra, cau mày nói: "Ngươi biết quy củ nhà ta rất nghiêm, nếu để cha ta biết ta và ngươi đánh nhau, nhất định sẽ trách phạt ta."
"Nam tử hán đại trượng phu, sợ gia pháp gì chứ, đến đây, không đánh thắng ngươi ta không mang họ Trần!" Trần Trì không nghe khuyên bảo, giơ ra chiêu cầm nã thủ, chụp vào trước ngực Bạch Nhược Hiên. Bạch Nhược Hiên chau mày, nhưng cũng chỉ có thể tiếp chiêu.
Kì thực, bản chất của Trần Trì không xấu, chỉ là có chút khoe mẽ, lại hơi nóng nảy, thỉnh thoảng có chút phách lối, pha thêm một chút ương ngạnh, mà tất cả những điều này đều là bệnh chung của hầu hết vương tôn công tử ở Ung Đô thành.
"Đã vậy, Trần huynh phải cẩn thận." Bạch Nhược Hiên thay đổi chưởng pháp rồi lập tức tiến công. Nàng biết Trần Trì có bao nhiêu cân lượng nên cũng không thật sự ra tay, chỉ để cho hắn phát tiết một chút. Nhưng Trần Trì lại không nghĩ như vậy, hắn chỉ muốn đánh bại Bạch Nhược Hiên, lực đạo trên tay không giảm chút nào, Bạch Nhược Hiên cố ý nhường nhịn nhưng hắn lại không chút khách khí mà chiếm tiện nghi.
Mưa rất to, nơi góc đường đã có một chút nước đọng. Sau một hồi đọ sức, Trần Trì vẫn chưa từ bỏ ý định. Bạch Nhược Hiên không muốn kéo dài thêm nữa, nếu không, toàn thân ướt đẫm sẽ rất dễ lộ ra dấu vết. Miệng nàng hô cẩn thận, đồng thời biến chưởng thành trảo, móc đến cổ họng Trần Trì, một chiêu trúng đích.
"Trần huynh, ta không biết tại sao ngươi lại oán hận ta, nhưng ta và ngươi cùng nhau lớn lên, cùng nhau cưỡi ngựa săn thú, cùng vào trường học, những chuyện này ta luôn ghi nhớ. Bây giờ chẳng qua ta chỉ cưới Quận chúa, lại thật sự đắc tội với ngươi sao? Tình cảm xưa nay lại chẳng bằng một hư danh như vậy hay sao?" Bạch Nhược Hiên biết rõ Trần Trì thích mềm không thích cứng mới nói những lời nửa thật nửa giả này, trong ánh mắt của nàng cũng có chút buồn bã, có chút tự trách.
Trần Trì chợt ngẩn người, ngay sau đó tránh thoát bàn tay của Bạch Nhược Hiên, nhìn nàng chằm chằm, miệng thở phì phò. Nước mưa cọ rửa trên khuôn mặt cương nghị của hắn, cũng làm dịu đi ánh mắt hắn, Bạch Nhược Hiên nói không sai, ngẫm lại, là hắn quá hẹp hòi.
"Quận mã, nô tỳ phụng lệnh Quận chúa đến đưa ô."
Những lời Trần Trì định nói bị cắt ngang bởi sự xuất hiện đột ngột của Hồng Ngọc. Thấy nàng vội vã chạy tới, hắn hừ một tiếng, vung ống tay áo, mang theo một đám người rời đi.
"Hồng Ngọc, Tiêu Chí đâu?" Bạch Nhược Hiên ổn định tinh thần, nở nụ cười.
"Khi Tiêu Chí đến báo tin thì toàn thân đã ướt đẫm, Vương phi bảo hắn thay y phục khô ráo, dặn dò ta mang áo mưa tới đón Quận mã." Hồng Ngọc đang che một chiếc ô giấy màu mật ong, mở ra một chiếc ô khác màu xanh thẫm, đưa cho Bạch Nhược Hiên.
"À, ta còn tưởng là Quận chúa." Bạch Nhược Hiên có chút mất mát, cất giọng buồn buồn.
Hồng Ngọc che miệng cười trộm, nói: "Quận mã không cần như thế, Tiêu Chí không gặp được Quận chúa, chuyện ở đây Quận chúa cũng không biết."
"Thì ra là như vậy. Quận chúa không ở Vương phủ sao?"
"Có ở, chẳng qua là. . ."
"Chẳng qua cái gì? Có phải Quận chúa có nơi nào không thoải mái?"
Thấy Bạch Nhược Hiên khẩn trương như thế, Hồng Ngọc không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nghĩ, sự lo lắng này không thể là giả được, Quận mã là thật sự quan tâm đến Quận chúa, đối tốt với Quận cũng là thật tâm, tốt hơn gấp ngàn lần so với tên Lục Bạch lấy oán báo ân kia.
"Ai da, mỗi khi đến nguyệt sự, Quận chúa sẽ không muốn ăn gì, hôm nay vẫn còn nằm trên trường kỷ, chưa từng ra khỏi phòng."