Đại Quận Chúa, Tiểu Quận Mã

Chương 4: Tiệc mừng thọ

Hiện tại thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.

Thụy thị đạt được thiên hạ đã hơn hai trăm năm, Hoàng Đế đương triều Thụy Cẩm Xuyên đăng cơ vào năm nhược quán (32 tuổi), đến nay đã được ba năm.

Thụy Vương là bào đệt của tiên hoàng, là thúc thúc của đương kim Hoàng Đế. Ông ta vì thiên hạ của Thụy thị dốc hết tâm huyết, lúc tuổi còn trẻ ngự chiến sa trường, mà nay một lòng một dạ phò trợ Thụy Cẩm Xuyên, chính là đại công thần. Năm Thụy Vương ba mươi tuổi thì vui mừng chào đón nữ nhi, đặt tên là Thụy Triều Tích, chính là Tích Nguyệt Quận chúa đương triều.

Mẫu thân của Tích Nguyệt Quận chúa là danh môn chi nữ, ôn nhu nhàn thục, sau khi sinh Thụy Triều Tích liền một mực ở trong nhà. Thụy Vương phi hy vọng nữ nhi bảo bối có thể giống như nàng, gả cho một lang quân như ý, sau đó giúp chồng dạy con, tu thân dưỡng tính, an an ổn ổn mà sống hết một đời. Chỉ là không như mong muốn, Tích Nguyệt Quận chúa không giống suy nghĩ của Vương phi, đến bây giờ nàng cũng không thích thêu thùa may vá, nữ công gia chánh lại tràn đầy hứng thú đối với vũ đao lộng thương.

Thụy Vương yêu thương nữ nhi, mọi việc đều tùy nàng, còn tìm không ít người có võ nghệ cao cường đến dạy cho nàng. Kể từ đó, giấc mộng của Vương phi liền tan vỡ. Vương phi cho rằng nữ nhi ở nhà vũ đao lộng thương thật sự là không ra thể thống gì, tìm đủ mọi cách ngăn cản Thụy Triều Tích học võ.

Thụy Triều Tích không ngốc, nàng không muốn ngừng việc học võ, lại không muốn mẫu thân phiền lòng, làm sao bây giờ đây? Kết quả là, nàng khổ cực suy nghĩ, nghĩ ra một phương pháp thay mận đổi đào, kim thiền thoát xác, để thϊếp thân nha hoàn ở trong phòng giúp nàng làm chuyện nữ công, còn nàng thì chạy ra phủ làm chuyện mình thích.

Bình thường, trước mặt mẫu thân, Thụy Triều Tích sẽ giả dạng làm thục nữ danh môn tinh thông khuê các, nhưng trước mặt người khác thì ngược lại. Vương phi trời sinh tính tình thiện lương, luôn ở trong nhà, vì hết lòng yêu thương nữ nhi bảo bối nên rất tin tưởng nàng, không chút nghi ngờ, cứ như vậy, Vương phi thiện lương bị nữ nhi bảo bối lừa gạt, vẫn cho là nữ nhi vâng lời, nhu thuận, hiểu chuyện.

Thụy Vương biết bản tính nữ nhi của mình, nhưng cũng chưa bao giờ vạch trần, từ trên xuống dưới Vương phủ hợp sức lừa gạt Vương phi, mà sự lừa gạt này lại tạo ra một thân phận khác cho Thụy Triều Tích.

Dân chúng Ung Đô không chỉ vui mừng vì y thuật cao minh của Bạch Nhược Hiên, bọn họ lại càng thích người như Hắc Ưng, vì dân vì nước, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Ung Đô tuy là quốc đô là trung tâm văn hóa chính trị, nhưng chênh lệch giàu nghèo lại vô cùng lớn.

Quan to quý nhân giàu có sung túc, xa xỉ lãng phí, cùng với dân chúng đói khổ ăn bữa nay lo bữa mai là hai thái cực. Kể từ đó, Thụy Triều Tích tìm được ý nghĩa của việc học võ. Nàng thường xuyên nữ phẫn nam trang dùng tên giả Hắc Ưng cướp của người giàu giúp người nghèo khó, vì thế nên được dân chúng cùng khổ kính yêu.

Dân chúng cùng khổ chỉ biết Hắc Ưng là người giúp đỡ bọn họ, nhưng chưa ai nhìn thấy diện mạo của Hắc Ưng. Chỉ biết là Hắc Ưng võ công cao cường, lai khứ vô tung*.

(*Quay quay quay lại người mất tiêu.)

Việc Thuỵ Triều Tích ở bên ngoài dùng tên giả Hắc Ưng, ngay cả Thụy Vương còn không hay biết thì không cần nhắc đến Vương phi. Người biết cũng chỉ có hai nha hoàn bên cạnh nàng là Hồng Chúc và Hồng Ngọc.

Quả nhiên không ngoài dự tính, ban đêm, Vương phi đến kiểm tra thành quả chiến đấu của nữ nhi bảo bối. Dung mạo của Vương phi không tầm thường mà luôn đoan trang tao nhã, khí độ bất phàm. Bà mỉm cười thưởng thức một bức thêu, khen ngợi: "Tích nhi, bức tranh thêu này thật tinh tế, tay nghề của con đúng là có tiến bộ lớn."

Thuỵ Triều Tích ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hồng Chúc một cái, cười nói: "Là mẫu thân dạy dỗ tốt."

Vương phi mặt mũi hiền lành, lương thiện, khóe mắt đều là ý cười, nắm tay nữ nhi bảo bối, nói: "Con có biết tại sao Hoàng Thượng lại triệu kiến phụ vương không?"

"Chuyện của phụ vương, Tích Nhi vẫn không thích dò hỏi." Hôm nay Thụy Triều Tích thấy mẫu thân có vẻ hưng trí, mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ mẫu thân biết?"

"Đương nhiên vi nương biết." Vương phi đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhi bảo bối, thở dài: "Quả nhiên là con gái lớn thì không ổn, Hoàng Thượng triệu kiến phụ vương con vào cung chính là để thương thảo hôn sự của con."

Thuỵ Triều Tích sửng sốt, lập tức nghĩ tới Lục Bạch. Đã từng, nàng ngỡ rằng mình sẽ gả cho Lục Bạch. Chỉ là, thế sự hay thay đổi, hôm nay, ái nhân ngày xưa đã trở thành kẻ xa lạ. Lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến con người Lục Bạch này nữa, nũng nịu nói: "Nương à, Tích nhi không lấy chồng, Tích nhị phải bồi bên người và phụ vương cả đời."

Vương phi yêu thương vuốt tóc nữ nhi, nói: "Đứa nhỏ ngốc, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, làm sao có đạo lý không muốn gả đi? Ta và phụ vương con đã thương lượng, để con tự lựa chọn phu quân của mình. Bất luận giàu sang hay nghèo khó, chỉ cần là Tích nhi thích, chúng ta đều tùy con."

Nếu như đổi lại ngày xưa, buổi nói chuyện này của Vương phi sẽ khiến Thụy Triều Tích vô cùng vui vẻ. Nhưng lúc này đã không giống xưa, một đao kia của Lục Bạch đã chặt đứt mọi liên quan giữa hai người, chấm dứt tất cả. Hiện giờ nghĩ lại, Lục Bạch sinh ra trong giang hồ, nàng lại là Quận chúa, vốn đã là chuyện không thể nào.

Bạch phủ, một ngày như mọi ngày.

Bạch Nhược Hiên bị phụ thân đánh đến cái mông nở hoa, phải nằm sấp trên giường mấy tháng. Trong thời gian này, Hạ Ngọc Lan và Bạch Nhược Vũ đích thân bưng trà rót nước, cung phụng nàng giống như thần tiên, khiến nàng cảm thấy không uổng công chịu mấy roi kia.

Lúc này, Bạch Nhược Hiên buồn bực nằm lỳ trên giường, suy nghĩ đến nguyên nhân bị đánh, suy tư nói: "Cũng không biết thương thế của Thụy cô nương kia đã tốt lên chưa?"

Cẩn thận ngẫm lại, có thể xem như Thụy cô nương và nàng là đồng bệnh tương liên. Nàng bị thương ở mông, Thụy cô nương lại bị thương ở lưng, khi ngủ đều phải nằm úp sấp. Nghĩ đến đây, không khỏi mỉm cười.

"Nghĩ gì mà vui vẻ như vậy?" Bạch Nhược Vũ thấy khuôn mặt đệ đệ mang ý cười, nói: "Có phải ngươi đã quen nằm sấp rồi hay không? Thương thế đã lành mà vẫn nằm sấp sẽ không tốt cho thân thể." Tuy rằng nàng không muốn học y thuật nhưng vẫn biết những kiến thức dưỡng sinh cơ bản.

Bạch Nhược Hiên kéo chăn quấn kín người, nói: "Ta đang suy nghĩ làm cách nào để trị Liễu Uyên đây. Tỷ tỷ vào khi nào vậy? Ngay cả ta cũng không nhận ra."

Bạch Nhược Vũ mỉm cười, nói: "Là do ngươi quá tập trung suy nghĩ."

"Ai da. Cũng không biết ta hao tổn tinh thần như thế là vì ai?" Bạch Nhược Hiên khoa trương thở dài một hơi, ngửa mặt lên trời nói: "Người không có lương tâm trong thiên hạ đúng là đếm không xuể!"

"Ngươi đang nói móc ai đó?" Bạch Nhược Vũ lười múa mép khua môi cùng nàng, nhớ tới nguyên nhân tìm nàng, nói: "Ngươi chưa quên hôm nay là đại thọ bảy mươi của ngoại công đó chứ? Nhanh đứng lên, biểu huynh đang chờ ở đại sảnh"

"Sao có thể quên được, lễ vật của ta cũng đã chuẩn bị xong" Bạch Nhược Hiên chậm rãi bò dậy, đi theo tỷ tỷ về hướng đại sảnh.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Thừa tướng đương triều Hạ Bá Ích, nghe nói là Hoàng Thượng sẽ ngự giá thân chinh đến thọ yến.

Bạch Trọng là con rể của Hạ phủ, tất nhiên phải giúp xử lý tất cả sự nghi* bận rộn, bắt đầu từ một tháng trước đã không ngừng không nghỉ, lúc này không có thời gian rỗi rãi để trông nom Bạch Nhược Hiên.

(*Thủ tục, nghi thức, công việc.)

Tuy rằng Hạ Bá Ích là ngoại công của Bạch Nhược Hiên, nhưng nàng và Hạ Bá Ích cũng không gần gũi. Ngoại trừ ngày lễ tết sẽ đến phủ Thừa tướng thăm hỏi, bình thường cũng không có giao thiệp gì với những người trong phủ. Nhưng quan hệ giữa nàng và yêu tôn Hạ Thế Thư của Hạ Bá Ích cũng không tệ lắm.

Hạ Thế Thư đích thân đến đón biểu muội biểu đệ, kì thực là muốn hỏi thăm bọn họ chuẩn bị lễ vật gì cho Hạ Bá Ích. Hàng năm, vào ngày thọ yến của Hạ Bá Ích sẽ mời đủ loại quan loại, người đi chúc thọ hàng năm cũng đau đầu vì việc chọn lễ vật cho ông ấy.

"Biểu đệ, ngươi chuẩn bị tặng bảo bối gì cho gia gia vậy?" Hạ Thế Thư nhiệt tình ôm vai biểu đệ, nói: "Đến hiện tại ta cũng chưa nghĩ ra, đau đầu muốn chết, lễ vật các ngươi chuẩn bị xem như cho ta góp một phần, được không?"

Bạch Nhược Hiên đã sớm quen thuộc với sự nhiệt tình của Hạ Thế Thư, đẩy tay hắn ra, cười nói: "Biểu ca, ngươi họ Hạ, ta họ Bạch, chắc không cần ta phải giải thích chứ?"

Hạ Thế Thư nói: "Đại ca, nhị ca, tam ca đều chuẩn bị lễ vật, nhưng bọn hắn cũng không chịu đề tên ta vào! Biểu đệ tốt, ta biết ngươi không nỡ trơ mắt nhìn biểu ca anh tuấn tiêu sái này bị người chê cười, xin người thương xót, giúp đỡ ta đi!" Thấy Bạch Nhược Hiên không nhúc nhích, vì thế chuyển dời đối tượng, chắp tay trước ngực khẩn cầu Bạch Nhược Vũ: "Biểu muội tốt, ngươi giúp biểu ca thuyết phục đi." Hắn biết Bạch Nhược Vũ tâm địa thiện lương, mà Bạch Nhược Hiên đối với tỷ tỷ nói gì nghe nấy.

"Hiên nhi..." Quả nhiên Bạch Nhược Vũ đã bị trúng chiêu, định nói giúp Hạ Thế Thư.

Trên thực tế, treo thêm một cái tên đối với Bạch Nhược Hiên cũng không thành vấn đề, nàng chỉ muốn đùa dai một chút, muốn khiến Hạ Thế Thư lo lắng. Nàng làm như không thấy vẻ mặt đau khổ của Hạ Thế Thư, thong thả nói: "Ta có mời một gánh hát đến góp vui, hôm nay lại thiếu mất một đào kép khiến ta vô cùng đau đầu. Ngươi nói thế nào cho phải?"

"Chuyện này thì có gì khó khăn? Muốn xử lý thế nào, ta sẽ đi làm ngay." Hạ Thế Thư thấy Bạch Nhược Hiên có ý đáp ứng thỉnh cầu của mình, lập tức trả lời.

"Thật sao?" Bạch Nhược Hiên cười híp mắt, chủ động tiến đến gần Hạ Thế Thư, thì thầm vào tai hắn. Hạ Thế Thư nghe xong, trên mặt lộ vẻ vui mừng, rời đi.

Mặc dù Bạch Nhược Vũ và Bạch Nhược Hiên là song sinh nhưng cũng không đến trình độ tâm linh tương thông. Nàng kéo kéo ống tay áo Bạch Nhược Hiên, hỏi: "Ngươi nói gì với hắn vậy? Sao hắn lại hưng phấn thế kia?"

Bạch Nhược Hiên đạt được mục đích khẽ cười trộm, thấp giọng nói: "Ta bảo hắn đi tìm Chân nương ở Tây giao* đến hát hoa đán**"

(*Tây giao: vùng ngoại ô ở phía Tây.)

(**Hoa đán: đào chính trong vở tuồng.)

Kỳ thật, căn bản là Bạch Nhược Hiên không mời gánh hát nào đến phủ Thừa tướng biểu diễn, thuần túy chỉ là muốn trêu đùa Hạ Thế Thư một phen.

Bạch Nhược Vũ biết Chân nương ở Tây giao, mấy ngày trước đây Chân nương đột nhiên mất giọng, đừng nói lên đài diễn xuất, ngay cả nói cũng không ra lời. Hơn nữa, Chân nương lại là người đanh đá chua ngoa, nhất định lần này Hạ Thế Thư lành ít dữ nhiều. Nàng nhịn cười, nói: "Đúng thật là ngươi, ngươi không sợ biểu ca trở lại tìm ngươi tính sổ sao?"

Bạch Nhược Hiên xem thường nói: "Ta không thèm sợ hắn, hắn nói không lại ta, đánh cũng không lại ta."

Đêm đến, phủ Thừa tướng đông như trẩy hội, tân khách lục tục kéo đến.

"Bạch Nhược Hiên, ngươi đùa bỡn ta!" Một người tóc tai rối bù, toàn thân ướt đẫm, còn tản mát ra từng trận hôi thối chỉ vào Bạch Nhược Hiên, quát: "Ta sẽ đi mách cô cô!!"

Bạch Nhược Hiên che mũi, vừa lùi vừa nói: "Biểu ca, ngươi nhanh đi tắm rửa, yến hội sắp bắt đầu rồi, ngoại công và cữu cữu thấy ngươi chật vật như vậy chắc chắn sẽ trách cứ. Lễ vật ngươi cũng đừng quan tâm, ta đã viết tên của ngươi." Trong lúc nói chuyện, nàng cũng tưởng tượng đến hình ảnh Chân nương dùng nước rửa chân hắt vào người Hạ Thế Thư, càng nghĩ càng khiến người vui vẻ.

Hạ Thế Thư muốn xông lên đánh cho tên biểu đệ thấp hơn hắn nửa cái đầu này một trận, nhưng nghĩ đến thời gian có hạn, hắn vẫn lựa chọn về phòng tắm rửa. Tối nay Hoàng Thượng sẽ đến phủ Thừa tướng, bộ dạng ma quỷ của hắn thế này sẽ chọc giận thiên uy. Bất quá, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cơ hội báo thù cho thùng nước rửa chân này.