Gió đêm lướt nhẹ qua hàng liễu, ánh đèn sáng chói lộng lẫy.
Trong Thụy vương phủ, Hồng Chúc đang chải đầu cho Thụy Triều Tích.
Thụy Triều Tích nhìn mình trong gương đồng, mắt ngọc mày ngài, tóc dài đen nhánh, vẫn là dáng vẻ như trước kia, nhưng dường như lại gầy đi rất nhiều.
Trong thời gian này nàng không ra khỏi Vương phủ mà ở nhà chữa thương, không chỉ là... vết đao sau lưng, mà còn là sự đau đớn trong tâm hồn.
Thụy Triều Tích và Lục Bạch quen biết nhau trong một lần hành hiệp, lúc đầu nàng là ngưỡng mộ đao pháp của Lục Bạch, quấn lấy Lục Bạch đòi dạy cho nàng. Có lẽ là lâu ngày sinh tình, trong thời gian học tập đao pháp, nàng đã đem lòng yêu mến Lục Bạch, cũng nói cho hắn thân phận nữ nhi của mình.
Lục Bạch là mãng phu trong giới giang hồ, Thuỵ Triều Tích lại là cô nương xinh đẹp nhất hắn từng gặp, tất nhiên liền khuynh đảo vì vẻ đẹp của nàng. Kết quả là, vào một ngày trời trong nắng ấm, bọn họ tư định chung thân.
Vì là mối tình đầu của Thụy Triều Tích, cứ cách dăm ba hôm nàng sẽ chạy ra ngoài cùng Lục Bạch ước hẹn, cảm tình của hai người cũng dần ấm lên sau nhiều ngày bên nhau. Nào ngờ thiên ý trêu ngươi, thế sự vô thường.
Ngày mà nàng bị thương, cũng chính là ngày nàng dự định nói ra thân phận thật sự của mình với Lục Bạch, sau đó sẽ cùng nhau trở về Vương phủ gặp cha mẹ.
Chính là, không biết hôm đó Lục Bạch phát điên cái gì, động đao muốn gϊếŧ nàng, cuối cùng, đả thương lưng nàng. Nhớ đến đây, Thụy Triều Tích vô thức xoa lên vết sẹo sau lưng. Nàng cũng không dùng đến thuốc bôi không lưu sẹo Bạch Nhược Hiên cho trước đó. Nhìn bình sứ trên bàn, bất giác nhớ đến hình ảnh Bạch Nhược Hiên cẩn thận chăm sóc nàng ngày ấy.
"Quận chúa, xe ngựa đã chuẩn bị tốt." Hồng Ngọc đẩy cửa vào, trợ giúp Hồng Chúc hầu hạ Thụy Triều Tích thay quần áo. Đêm nay là đại thọ của Thừa tướng đương triều Hạ Bá Ích, tất nhiên Vương phủ cũng nằm trong danh sách khách mời.
Hồng Chúc nhìn quận chúa sau khi trang điểm tươi đẹp động lòng người, vui vẻ nói: "Đêm nay sẽ gặp được không ít công tử trong thành. Quận chúa xinh đẹp như thế, nhất định có thể khuynh đảo chúng sinh."
Đến tối, Hạ Bá Ích đích thân ra cửa nghênh đón người nhà Thụy Vương.
Bạch Nhược Hiên trêu cợt được Hạ Thế Thư, tâm tình rất tốt, nghe đồn thiên kim của Thụy Vương xinh đẹp diễm lệ, nàng rảnh rỗi không có việc gì, liền tò mò chen vào đám người, muốn nhìn tận mắt Tích Nguyệt Quận chúa. Giữa đám đông, Bạch Nhược Hiên bạch y rực rỡ, phong thái hiên ngang. Nàng mở to hai mắt, nghiền ngẫm nói: "Ta cũng muốn xem thử Quận chúa trong truyền thuyết có đúng như lời đồn hay không."
Bạch Nhược Vũ thấy nàng rướn cổ lên nhìn ra ngoài cửa, trêu chọc: "Có phải Hiên nhi cũng yêu thích Tích Nguyệt Quận chúa, muốn lấy nàng làm vợ?"
"Tỷ tỷ tốt, đừng đùa Hiên nhi." Bạch Nhược Hiên chưa bao giờ nghĩ tới việc lấy vợ. Từ rất lâu trước đây nàng đã biết, nàng không có tư cách lấy vợ. Khi Bạch Nhược Hiện đang chìm trong suy tưởng, người của Thuỵ Vương phủ đã cùng Hạ Bá Ích đi vào phủ Thừa tướng.
Bạch Nhược Vũ huých khuỷu tay vào người Bạch Nhược Hiên đang thất thần, đưa mắt bảo nàng nhìn ra cửa. Bạch Nhược Hiên thu hồi tinh thần, nhìn lên, liền nhìn thấy một đám người vây quanh vài người đang chậm rãi đi tới. Nàng biết người đang đi sóng vai cùng Hạ Bá Ích chính là Thụy Vương, phu nhân duyên dáng sang trọng theo sau là Thụy Vương phi, mà nữ tử bên cạnh Thụy Vương phi đương nhiên là Tích Nguyệt Quận chúa.
Ở nơi nàng đứng chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng, thấy Quận chúa ăn vận hoa lệ, xiêm y lả lướt. Nàng rướn cổ nhìn, cảm thấy góc nghiêng của Tích Nguyệt Quận chúa này rất quen mắt, nhất thời không nhớ ra đã gặp ở nơi nào.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một đạo thanh âm uy nghiêm.
Hạ Bá Ích nghe vậy, tay áo bào vung lên, cất cao giọng nói: "Mở ra trung môn* nghênh giá!"
(*Cánh cửa ở giữa, thời xưa chỉ có Hoàng Đế mới được ra vào bằng cửa này.)
Hoàng Đế nói không cần đa lễ, lại không có người nào dám can đảm vượt qua cấp bậc lễ nghĩa. Lúc bọn họ lục tục đứng dậy thì Hoàng Đế đã ngồi vào vị trí đầu tiên, cười nói: "Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Thừa tướng, trẫm là khách, tối nay không cần giữ quân thần chi lễ."
"Hoàng Thượng anh minh." Mọi người đồng thanh đáp lời.
Khách nhân đều đã đứng vào hàng ngũ, Hạ Bá Ích cùng Thụy Cẩm Xuyên và Thụy Vương trao đổi ánh mắt, cất cao giọng nói: "Sinh nhật của lão phu là việc nhỏ, hôn sự của Quận chúa mới là trọng yếu. Nghĩ đến các vị đồng liêu đều thấy được, trên thiệp mời viết rõ đem theo gia quyến đến dự tiệc, thọ yến hôm nay cũng chỉ là che giấu tai mắt, vì Tích Nguyệt Quận chúa lựa chọn Quận mã mới là việc quan trọng nhất."
Thụy Triều Tích nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cha mẹ. Tuyển quận mã, vì sao ta không biết?
Mượn thọ yến của Thừa tướng giúp Thụy Triều Tích chọn lựa phu quân là việc quan trọng do Thụy Cẩm Xuyên, Thụy Vương cùng Hạ Bá Ích ba người lên kế hoạch từ sáng sớm, chỉ là giấu giếm với người trong cuộc là Thụy Triều Tích.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhược Hiên nhìn thấy chân thực Hoàng Đế Thụy Cẩm Xuyên đang mặc huyền sắc cẩm bào. Vị Hoàng Đế kia tuy rằng tướng mạo xấu xí,
nhưng ngồi nơi đó không nói lời nào cũng có phong phạm của bậc vương giả. Đến khi nàng thấy được Thuỵ Triều Tích liền ngây ngẩn cả người, nhất thời, sự
tình của mấy tháng trước kia lập tức diễn lại trong đầu nàng.
Mạch suy nghĩ của Bạch Nhược Hiên không ngừng nhấp nhô lên xuống, trời ạ! Thì ra là nàng, ta lại có thể cứu được Tích Nguyệt Quận chúa, sau đó đột nhiên khẽ cau mày, không nén nổi suy nghĩ: Nếu nàng là Quận chúa, tại sao lại cải trang thành nam tử, lại làm thế nào mà bị kẻ thù đuổi gϊếŧ đến nỗi bị thương?
Thuỵ Triều Tích cũng đã nhìn thấy Bạch Nhược Hiên đứng phía sau Bạch Trọng, thấy nàng cúi đầu không biết đang làm gì, liền chuyển dời tầm mắt sang Bạch Nhược Vũ. Ánh mắt không ngừng đảo quanh hai người, nghiền ngẫm nói: "Quả thực dáng dấp giống nhau như đúc."
Lúc này, Thụy Vương đứng lên nói: "Thời gian trước, man di sứ giả muốn tìm Thái tử phi cho Thái tử bọn họ ở Trung Nguyên. Không biết bọn họ từ chỗ nào biết được nữ nhi của bản vương dung mạo mỹ lệ, lại có thể ngay trước mặt văn võ bá quan thỉnh cầu Hoàng Thượng gả tiểu nữ cho tên Thái tử kia. Bản vương chỉ có một nữ nhi bảo bối như vậy, dĩ nhiên không đồng ý. Hoàng Thượng cũng không nguyện đưa tiểu nữ đến man di xa xôi, trước mặt quần thần nói tiểu nữ đã hứa hôn, cự tuyệt thỉnh cầu kia."
Thụy Vương nói xong, vẻ mặt từ ái nhìn Thụy Triều Tích, ý muốn nói cho nữ nhi không phải ông ta cố tình giấu giếm.
Thụy Triều Tích vốn cũng không có ý trách cứ cha mẹ, sau khi biết nguyên do lại càng không có lời nào để nói, nàng hiểu phụ thân dụng tâm lương khổ, lập tức khẽ mỉm cười, xem như đáp lại.
Thụy Cẩm Xuyên đứng dậy, chắp tay nói: "Thiên triều đất rộng của nhiều, đừng nói là đường muội của trẫm, cho dù là dân chúng bình thường, trẫm cũng sẽ không đồng ý gả vào đất man di. Sứ giả man di muốn uống rượu mừng của Tích Nguyệt Quận chúa, trẫm đã đáp ứng. Quân vô hí ngôn, trẫm đã cùng Vương thúc chọn ra ngày lành tháng tốt, hôm nay chỉ còn chờ cơ hội. Cuối cùng, trẫm hy vọng tối nay Tích Nguyệt Quận chúa có thể tìm được lang quân như ý." Khi nói đến câu sau cùng, ngữ khí dịu đi, mỉm cười nhìn Thụy Triều Tích.
Thụy Cẩm Xuyên vừa nói xong, nam tử trong yến hội rối rít nhao nhao muốn thử. Trong số bọn họ, người ngưỡng mộ Thuỵ Triều Tích không phải ít, hiện tại có cơ hội ôm mỹ nhân về, tất nhiên lên tinh thần nghênh đón khiêu chiến.
Thụy Triều Tích ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng rối rắm. Nhưng nàng không có biện pháp, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nàng cũng không có quyền lựa chọn, huống chi còn có Hoàng Thượng nhúng tay vào hôn sự của nàng. Nàng nghĩ, nếu như Lục Bạch không phản bội nàng, sự tình lựa chọn Quận mã này sẽ không phát sinh.
Không biết tại sao, trong lòng Bạch Nhược Hiên có chút mất mát. Liếc nhìn Thuy Triều Tích đang ngồi ngay ngắn trên hàng ghế đầu bình tĩnh không chút gợn sóng, nói ra suy nghĩ của mình: "Chẳng lẽ nàng không lo lắng cho hôn sự của mình?"
Đúng lúc đó, Bạch Trọng kéo nàng qua, thấp giọng nói: "Con nhanh đi tham gia!" Trong lòng ông ta, có thể cưới được Quận chúa là phúc khí của Bạch phủ.
"Hiên nhi không đi!" Đầu tiên Bạch Nhược Hiên hơi sửng sốt, sau đó lập tức tỉnh ngộ, nói: "Hiên nhi còn chưa cập quan*, con không nghĩ đến việc thành thân."
(*Lễ cập quan: còn gọi là lễ đội mũ. Thời xưa, khi tròn hai mươi tuổi, nam nhân sẽ được tiến hành làm lễ cập quan để đánh dấu đã là người trưởng thành.)
"Việc này không đến lượt con quyết định." Sao Bạch Trọng có thể bỏ qua cơ hội kết thân cùng Thụy Vương phủ? Một tay đẩy Bạch Nhược Hiên ra ngoài.
Bạch Nhược Hiên bất ngờ bị đẩy đi, đứng ở giữa sân, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người ở đây. Nàng nhếch nhếch khoé miệng, âm thầm lui ra phía ngoài.
Hạ Bá Ích vỗ tay, cười ha hả, nói: "Hiên nhi, không cần nóng vội." Ông ta không biết người khởi xướng là Bạch Trọng, còn tưởng rằng Bạch Nhược Hiên cũng muốn làm Quận mã.
Thụy Vương nhìn lướt qua những thanh niên tài tuấn đứng trong sân, cũng có thể xem như hài lòng. Mới vừa định nói ra quy tắc chọn rể, lại bị Thuỵ Triều Tích cắt ngang.
"Không cần tỷ thí nữa, ta chọn hắn." Thụy Triều Tích chỉ vào Bạch Nhược Hiên vừa thoái lui ra khỏi vòng người, thản nhiên nói.
Bạch Nhược Hiên đang suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn, bất chợt bị lời nói của Thụy Triều Tích doạ sợ, trợn to hai mắt khoát tay với Thuỵ Triều Tích. Nàng dở khóc dở cười, chẳng lẽ hôm nay ra cửa không xem ngày? Đưa tay bấm bấm bắp đùi của mình, đau quá! Có phải lão thiên gia đang đùa giỡn với nàng không đây.
Thụy Vương phi đã đáp ứng Thụy Triều Tích, cho phép chính nàng chọn lựa phu quân. Hiện tại còn chưa tỷ thí mà nữ nhi bảo bối đã chọn lựa, bà cũng không mở miệng nói gì. Thấy Bạch Nhược Hiên tuấn tú lịch sự, hỏi Hồng Chúc: "Đây là công tử nhà ai?"
Hồng Chúc đáp: "Là Nhị công tử Bạch gia Bạch Nhược Hiên của Binh bộ thị lang Bạch Trọng."
Chưa so đấu đã thua, đám con em quý tộc vô cùng tức giận lại không nơi phát tiết, mặt ủ mày chau. Bạch Nhược Hiên cảm giác được vô số ánh mắt bất thiện quét về phía mình, trong lòng nàng lúc này hết sức hỗn loạn, lại bị người nhìn chằm chằm như thế càng thêm không thoải mái, dùng ánh mắt hung tợn nhìn lại.
Thụy Cẩm Xuyên đã nghĩ việc tuyển chọn Quận mã này sẽ rất cam go, nhưng ngàn vạn lần không ngờ lại đơn giản như vậy. Hắn cao thấp đánh giá Bạch Nhược Hiên một phen, cảm thấy người này có chút yếu nhược, không xứng với Tích Nguyệt Quận chúa. Nhưng nghĩ lại, nếu Thụy Triều Tích đã tự mình mở miệng, hắn cũng không cần quản nhiều như vậy, cất cao giọng nói: "Một khi đã như vậy, trẫm khâm điểm vị này..."
"Trẫm khâm điểm Bạch Nhược Hiên làm Quận mã, đầu tháng chín cùng Tích Nguyệt Quận chúa thành hôn." Thụy Cẩm Xuyên không biết đó là ai, liếc mắt nhìn qua Hạ Bá Ích, Hạ Bá Ích hiểu ý, nhỏ giọng nói cho hắn tên của Bạch Nhược Hiên.
Bạch Nhược Hiên bất lực nhìn Hạ Ngọc Lan, là Hoàng Thượng tứ hôn! Phải làm sao đây? Trong lòng bàn tay Hạ Ngọc Lan đều là mồ hôi, đã sớm rối loạn. Lời tứ hôn của Thuỵ Cẩm Xuyên vừa nói ra khỏi miệng, mắt bà đã khép lại, ngất đi.