Bị cắn ngược một cái thế này là lần đầu tiên gặp phải. Bạch Nhược Hiên lúc này khóc không ra nước mắt, nữ tử này cư nhiên bắt nàng tự sát, phản ứng đầu tiên của nàng chính là nữ nhân lấy oán báo ân. Nàng rất muốn chỉ trích người không biết báo ân, lại còn muốn lấy mạng ân nhân của mình này, thế nhưng khi thấy nàng ấy sắc mặt trắng bệch, lời tới bên miệng lại cứng rắn nuốt vào.
"Ôi chao, ngươi khoan hãy nói, uống thuốc trước rồi nói sau." Bạch Nhược Hiên bưng chén thuốc quỳ trên giường, múc một thìa thuốc đen đặc lên thổi, nói: "Ta vẫn muốn sống, còn phải sống khoái hoạt một chút. Nếu ngươi thật sự muốn lấy mạng của ta, vậy thì hãy đến Bạch phủ ở phố Nam tìm ta."
Nữ tử cũng không định uống thuốc, mím môi, im lặng kháng nghị thìa thuốc bên miệng, nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hiên bằng đôi mắt xinh đẹp, hồi lâu mới hỏi: "Ngươi là Bạch Nhược Hiên?" Nàng biết Bạch phủ ở phố Nam chính là phủ đệ của Binh bộ Thị lang Bạch Trọng, kết hợp với tuổi tác và tướng mạo của nam tử trước mắt, nàng đoán đây là con trai độc nhất của Bạch phủ Bạch Nhược Hiên.
"Ngươi biết ta?" Bạch Nhược Hiên lại đem thìa thuốc đen tuyền đến bên miệng nàng, nói: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi?"
Mấy ngày nay chỉ lo chăm sóc người bị thương, Bạch Nhược Hiên cũng chưa kịp đánh giá dung mạo của nàng. Lúc này quan sát ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên phát hiện cô nương trước mắt ngũ quan tinh xảo, vô cùng đẹp mắt.
"Mỗi người ở Ung Đô đều biết có một vị Bạch công tử cứ cách ba tháng sẽ chữa bệnh từ thiện mười ngày." Khuôn mặt nữ tử hơi thả lỏng, nói: "Ta không có tên!"
"Phàm là người thì khi sinh ra đều có tên có họ, ngươi đúng là kỳ quái." Bạch Nhược Hiên thấy nàng không uống thuốc, đứng dậy, đổ chén thuốc vào chậu hoa trong nhà. Nếu không phải niệm tình người vừa tỉnh lại thân thể suy yếu, nàng đã sớm phủi tay bỏ đi. Nghĩ đến việc liên tục mấy ngày không về nhà, người trong nhà khẳng định vô cùng lo lắng. Cũng không phải nàng không nghĩ đến việc thừa dịp nữ tử kia đang còn hôn mê mà quay về nhà một chuyến, nhưng nghĩ đến thương thế của nữ tử kia liền kiềm chế tâm tư của mình.
"Ta họ Thụy." Nữ tử không vui nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hiên, khẽ nhíu mày. Nàng cũng không phải ngốc tử, tất nhiên nghe ra Bạch Nhược Hiên đang mắng xéo nàng không phải người. Nếu nàng không nói tên thì không phải như lời hắn nói hay sao.
Bạch Nhược Hiên thấy nàng thỏa hiệp, cười hì hì nói: "Thụy cô nương, thương thế của ngươi cần tu dưỡng một thời gian rất dài. Đây là nơi thanh tu* của ta, ngươi có thể yên tâm ở đây dưỡng thương, sẽ không có ai tìm được ngươi. Đã ba ngày ta chưa trở về phủ, hôm nay nhất định phải hồi phủ một chuyến, ta sẽ trở lại thăm người sau."
(*Thanh tu: thanh i trong sạch sẽ, trong sáng; tu trong tu sửa, tu hành. Đây là nơi để người xưa dùng để tự phản tỉnh bản thân, trau dồi đạo đức cá nhân và thể giới nội tâm của mình.)
Đợi Bạch Nhược Hiên rời đi, Thụy Triều Tích cũng định đứng dậy rời khỏi đây. Nếu không quay về, nhất định trong phủ sẽ náo loạn đến long trời lở đất. Nếu Bạch Nhược Hiên biết người nàng cứu chính là thiên kim của Thụy Vương, biểu tình trên mặt nhất định sẽ rất đặc sắc, Thuy Triều Tích cũng không định nói cho kẻ đó biết. Chịu đựng cảm giác đau đớn ở lưng, Thụy Triều Tích gian nan đứng dậy, bước ra cửa.
Không ngờ, vừa mới đến hành lang liền nhìn thấy Bạch Nhược Hiên đang sắc thuốc. Nàng cho là Bạch Nhược Hiên đã đi rồi mới bò dậy, hiện giờ bị bắt tại trận, khó tránh khỏi có chút lúng túng.
Thụy Triều Tích không nằm trên giường nghỉ ngơi, ngược lại rời giường, thân là đại phu chữa trị, Bạch Nhược Hiên bất giác nhíu mày, tiến tới muốn đỡ nàng. Thụy Triều Tích theo phản xạ tránh đi, lạnh lùng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng. Hừ, ngươi nhìn thân thể của ta, sau khi vết thương lành ta sẽ đến Bạch phủ lấy mạng của ngươi."
"Sao ngươi lại cố chấp thế này?" Bạch Nhược Hiên ngượng ngùng thu tay, thầm nghĩ: Sớm biết dây vào phiền toái như vậy đã không cứu người.
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
"Cố chấp? Vậy ta hỏi ngươi." Sắc mặt Thụy Triều Tích tái nhợt, nhưng thần sắc lại có một cỗ ngạo nghễ. Nàng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hiên, nói: "Thân thể của nữ tử lưu cho phu quân tương lai, là thứ mà nam nhân khác có thể khinh nhờn sao?"
"...." Bạch Nhược Hiên thật là trăm miệng cũng không thể bào chữa, chỉ khoanh tay trước ngực, nói: "Ta là đại phu, vì cứu ngươi mới nhìn thân thể của ngươi. Huống chi khi đó ngươi cải trang thành nam, lúc đó ta cũng không biết ngươi là nữ, ngươi không thể trách ta."
"Ngươi." Cơn tức nghẹn ở ngực, Thụy Triều Tích nhắm hai mắt định thần một hồi lâu mới nói: "Ngươi không cần ngụy biện, chỉ cần ở Bạch phủ đợi ta đến lấy mạng của ngươi là được."
"Tốt, ta cũng muốn xem thử ngươi muốn lấy mạng của ta thế nào." Bạch Nhược Hiên lười để ý đến Thuỵ cô nương không rõ phải trái này, tiếp tục sắc thuốc. Nhận thấy tiếng bước chân rất nhỏ của Thụy Triều Tích, biết nàng muốn rời đi, thấp giọng nói: "Tốt nhất ngươi uống thuốc rồi hãy đi."
"Ta và ngươi không quen không biết, tại sao phải chiếu cố ta?" Thụy Triều Tích cũng không phải người vô tình, từ trong miệng Bạch Nhược Hiên biết nàng đã ba ngày chưa trở về Bạch phủ, chứng tỏ người này đã chăm sóc mình ba ngày qua.
"Bá phụ luôn dạy ta nhân tâm thầy thuốc." Bạch Nhược Hiện cảm thấy ngồi xổm trên đất quá khổ cực, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, hơi ngửa đầu nhìn Thụy Triều Tích, nói: "Đúng rồi, sao ngươi lại bị thương?"
"Tất nhiên là bị kẻ thù đuổi gϊếŧ." Nếu lại lần nữa từ chối ý tốt của người khác thì nhìn thế nào cũng không ổn, cuối cùng, nàng nghĩ vẫn nên uống thuốc rồi hãy hồi phủ. Thấy Bạch Nhược Hiên đặt mông ngồi dưới đất, khi ngẩng đầu trên mặt có mấy vết đen như mực, không khỏi thầm cảm thấy buồn cười, nhưng bên ngoài vẫn bất lộ thanh sắc như cũ. Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy người như Bạch Nhược Hiên cũng không tệ.
Bạch Nhược Hiên dùng ống tay áo quét bụi ở bên cạnh, ý bảo Thụy Triều Tích ngồi xuống. Thụy Triều Tích cũng không nghĩ nhiều, định ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhược Hiên chờ người kia sắc thuốc cho mình. Chính là, vừa chuẩn bị ngồi đã bị Bạch Nhược Hiên gọi lai.
Bạch Nhược Hiên nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của nàng, khi lần nữa nhìn thấy thì trong tay đã có thêm một cái ghế.
"Dưới đất lạnh, ngươi ngồi ở đây." Bạch Nhược Hiên đặt ghế xuống nơi vừa quét bụi, nói: "Ta biết ngươi không định ở đây dưỡng thương, cũng không tiện miễn cưỡng. Miệng vết thương của ngươi rất sâu, không thể để nước vào, sau khi trở về phải thay thuốc đúng giờ." Nói xong, móc ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực, vô cùng đắc ý nói: "Chờ miệng vết thương liền lại, ngươi dùng cái này thoa ngoài da, bảo đảm không để lại sẹo!"
Lúc này tâm tình Thụy Triều Tích rất phức tạp, một người qua đường bình thường tương phùng lại có thể thật lòng quan tâm nàng như vậy. Nhớ đến nguyên nhân bị thương, thần sắc không khỏi ảm đạm.
Bầu trời đầy sao, trăng cao tỏa sáng.
Sau khi rời khỏi tư trạch (Nhà riêng.), Bạch Nhược Hiên lén lút trở về Bạch phủ, lại rón ra rón rén quay về phòng mình. Sau khi đóng cửa phòng mới thở dài một hơi, vuốt ngực nói: "Thật may không bị phụ thân bắt được, bằng không nhất định phải chết."
Vừa dứt lời, trong phòng liền sáng lên.
Bạch Nhược Hiên giật mình, xoay người nhìn thấy phụ thân sắc mặt xanh mét đang ngồi trong phòng, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, rụt rè kêu một tiếng cha.
"Ta còn cho là ngươi không định quay về cái nhà này!" Bạch Trọng vỗ mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: "Nói! Mấy ngày nay đi nơi nào?"
Bạch Nhược Hiên vẫn quỳ trên mặt đất, thần sắc kiên định nhìn Bạch Trọng. Nàng ngậm miệng không trả lời, bởi vì nàng đã đáp ứng Thụy cô nương sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Bạch Trọng thấy nàng như thế, nhất thời nổi trận lôi đình, quát: "Người đâu! Đem gia pháp lên đây!" Con trai biến mất bao lâu ông ta liền lo lắng bấy lâu. Hôm nay người đã trở lại, nhưng chẳng những không chủ động nhận sai, còn không thành thật khai báo, thật là làm tức chết Bạch lão gia tử.
Bạch phủ tuy lớn nhưng tin tức truyền đi rất nhanh. Việc lão gia muốn đánh Nhị công tử lập tức truyền đến tai Hạ Ngọc Lan và Bạch Nhược Vũ. Khi các nàng chạy tới, Bạch Nhược Hiên đã bị gác lên băng ghế dài đánh mười mấy roi.
Bạch Nhược Hiên cắn chặt răng không rên một tiếng, cũng không mở miệng xin tha. Nàng càng không mở miệng xin tha, Bạch Trọng lại càng tức giận, đẩy gia đinh qua một bên, tự mình cầm roi đánh.
Hạ Ngọc Lan thấy thế, xông lên nằm úp sấp trên người Bạch Nhược Hiên, khóc hộ: "Lão gia, người muốn đánh Hiên nhi thì đánh cả ta luôn đi! Ta không cho người đánh Hiên nhi, đây là người đang dùng đao cắt thịt trên người ta!"
"Nương..." Bạch Nhược Hiên đau đớn vô cùng, nhưng tính cách nàng quật cường, dù thế nào cũng không muốn mở miệng cầu xin tha thứ, từ đầu đến cuối vẫn cố nén cảm giác nóng rát trên mông, lúc này thấy mẫu thân khóc, rốt cuộc không nhịn được mà khóc theo.
Một tiếng nương khiến cho Hạ Ngọc Lan đau nhói lòng, nghĩ đến uỷ khuất mà Bạch Nhược Hiên phải chịu, không nhịn được khóc to hơn.
Bạch Nhược Vũ nhân cơ hội đem roi trong tay phụ thân vứt xuống đất, nức nở nói: "Cha, dù người tức giận cũng không thể đánh nàng, chẳng lẽ người không đau lòng sao?"
"Thôi thôi!" Bạch Trọng sao có thể không đau lòng? Ông ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bạch Nhược Hiên liên tục ba ngày đêm không về nhà, lời đồn trên phố nổi lên bốn phía. Có người nói nàng ham hưởng lạc, lưu luyến nơi trăng hoa. Lại còn có người nói nàng chọc phải kẻ thù bên ngoài.
Đương nhiên, ông ta cũng không tin lời đồn đãi bên ngoài, dù sao chuyện thị phi khó tránh. Danh tiếng của Bạch Nhược Hiên ở Ung Đô thành khá tốt, hiện tại có cơ hội hạ bệ nàng, tất nhiên họ sẽ không dễ dàng buông tay. Nhìn thấy thê nhi khóc thành một đoàn, trong lòng cũng không chịu nổi, tay áo vung lên, ly khai khỏi phòng.
Thụy Vương phủ, trong khuê phòng.
"Quận chúa, có phải bị Lục công tử đả thương không?" Hồng Chúc là nha hoàn bên cạnh Thụy Triều Tích, lúc giúp quận chúa thay quần áo, nhìn thấy vết đao rất sâu sau lưng quận chúa, cổ họng căng lên, hai mắt đẫm lệ.
"Từ nay về sau bản công chúa không muốn nghe cái tên Lục Bạch này nữa." Thụy Triều Tích thay y sam xong, nằm sấp trên giường, nói: "Phụ vương có biết ta ra khỏi phủ không?"
"Sáng sớm nay Vương gia đã tiến cung, đến giờ vẫn chưa về." Hồng Chúc dùng khăn ướt lau tay giúp Thụy Triều Tích, thấy nàng thở dài một hơi, cười tủm tỉm nói: "Bất quá, Vương phi có đến tìm Quận chúa."
Thụy Triều Tích dùng tay phải chống đầu, dù mệt vẫn ung dung nhìn Hồng Chúc, cười nói: "Có phải ngươi dùng quy củ đuổi mẫu thân đi?"
Hồng Chúc cười cười, nói: "Quận chúa anh minh, Vương phi vừa nghe nói quận chúa đang bận học thêu thùa liền vui vẻ vô cùng, nói đợi Quận chúa học xong sẽ quay lại thăm người.
"Được lắm Hồng Chúc, không uổng công bản quận chúa yêu thương ngươi." Thụy Triều Tích mỉm cười, nói: "Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?"
Hồng Chúc vươn tay, đáng thương nói: "Quận chúa người xem."
"Ngoan, bản quận chúa sẽ trọng thưởng cho ngươi." Nhìn những đầu ngón tay đỏ rực của Hồng Chúc, chứng tỏ hết thảy đều ở nằm trong lòng bàn tay mình, Thụy Triều Tích không nhịn được tươi cười rạng rỡ.