Đại Quận Chúa, Tiểu Quận Mã

Chương 2: Cứu giúp

Thoát khỏi ma chưởng, Bạch Nhược Hiên không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thật là tạ ơn trời đất, tránh được một kiếp. Bước nhanh ra khỏi phòng ăn, đi đến hành lang mới xoay người nhìn Bạch Nhược Vũ, nói: "Tỷ tỷ tốt, ngươi lại giúp ta giải vây, mỗi ngày phụ thân đều không ngừng nhắc đến chuyện đó, tai ta cũng sắp mọc kén rồi."

Từ nhỏ đến lớn, Bạch Nhược Vũ luôn che chở cho tên đệ đệ suốt ngày bị phụ thân dạy dỗ này, đúng là Bạch Nhược Hiên nên cảm tạ nàng, có một tỷ tỷ như vậy, thật sự là một loại diễm phúc. Huống chi, Bạch Nhược Vũ chỉ ra sớm hơn nàng nửa nén hương mà thôi.

Đưa tay sửa lại vạt áo xốc xếch của Bạch Nhược Hiên, đánh giá người đệ đệ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với nàng, khoé môi Bạch Nhược Vũ cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Dáng dấp hai người giống nhau như đúc, kỳ thật cũng không có gì để đánh giá. Chẳng qua, khí chất lạnh nhạt ưu nhã trên người Bạch Nhược Vũ lại không tìm thấy ở Bạch Nhược Hiên.

"Nói gì vậy? Ngươi là đệ đệ của ta, giúp ngươi là chuyện đương nhiên." Nhớ tới vẻ mặt kiên định của phụ thân trên bàn cơm, Bạch Nhược Vũ có chút lo lắng, hỏi: "Lần này phụ thân quyết tâm muốn ngươi tham gia khoa cử, ngươi có tính toán gì không?"

"Phụ thân cũng là vì muốn tốt cho ta nên mới không ngừng nói đi nói lại, ta nghe cũng không sao, chỉ là cứ nghe mãi cũng cảm thấy hơi phiền." Bạch Nhược Hiên để mặc cho Bạch Nhược Vũ đánh giá mình, cũng không giận, tựa như đây là loại ăn ý các nàng đã sớm bồi dưỡng ra. Hơn nữa, nàng còn khá hưởng thụ cảm giác được người xem trọng thế này.

"Chuyện khoa cử để sau đi. Được rồi, không phải nói muốn luyện đàn sao? Đi thôi." Bạch Nhược Hiên định bồi tỷ tỷ luyện đàn, nhưng đi chưa được mấy bước lại đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa bị Bạch Nhược Vũ theo sát phía sau đâm vào lưng.

"Sao lại dừng lại?" Bạch Nhược Vũ vừa ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Bạch Nhược Hiên đang đánh giá nàng không chút kiêng kỵ. Mặt dù người đang quan sát là đệ đệ của nàng, nhưng sự trắng trợn này vẫn khiến nàng có chút không quen, nhất thời lộ ra vẻ thẹn thùng của nữ nhân, hai má ửng đỏ, kiều diễm động lòng người, không biết có thể mê đảo bao nhiêu thanh niên tài tuấn. Nàng tận lực làm vẻ mặt mình tự nhiên một chút, quở trách: "Ta và người diện mạo như nhau, có gì hay mà nhìn?"

Bạch Nhược Hiên lo lắng than thầm một phen, nhìn kỹ, người trước mắt đã không còn là tiểu cô nương ngây ngô trước kia. Sở dĩ nàng dừng lại là vì nghĩ tới một người. Đưa tay vuốt vuốt lên mũi tỷ tỷ, cười nói: "Ha ha, tất nhiên ta biết hai ta giống nhau như đúc, chẳng qua, công tử Liễu gia có phải đang tơ tưởng đến ngươi không?"

Nhắc tới công tử Liễu gia Liễu Uyên, Bạch Nhược Vũ cũng không thể hiện cảm xúc gì nhiều. Liễu Uyên là con trai của đại tướng quân đương triều Liễu Dịch, rất xem trọng Bạch Nhược Vũ, cứ dăm ba hôm là lại chạy đến Bạch phủ. Nói rõ là đến tìm Bạch Nhược Hiên, nhưng gia đinh nha hoàn trong Bạch phủ ai nấy đều thấy được Liễu công tử túy ông chi ý bất tại tửu*, tâm tư hoàn toàn đặt trên người Đại tiểu thư như hoa như ngọc kia.

(*Túy ông chi ý bất tại tửu: một câu trích trong "Bài ca uống rượu ở vườn Bùi", nghĩa đen là người say không phải vì rượu, nghĩa bóng là ý không ở trong lời, có dụng ý khác.)

Ngày ngày trôi qua vợ chồng Bạch thị cũng nhìn thấu chút đầu mối. Tuy thanh niên tài tuấn theo đuổi con gái mình mười ngón tay đếm cũng không hết, bà mối tới cửa bắc cầu làm mai cũng không phải ít, nhưng chung quy không có ai khiến họ hài lòng. Bọn họ cũng không nỡ rời nữ nhi, thế nên Bạch Nhược Vũ đã cập kê mười tám cũng chưa có sắp xếp hôn sự gì, chỉ vì muốn nữ nhi có thể bồi bên bọn họ càng lâu càng tốt.

Công tử Liễu gia lại khác, vừa là con nhà tướng, tính tình lại phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái. Hiện tại Bạch Nhược Vũ đã tới tuổi xuất giá, cũng phải bắt đầu tính toán hôn sự của nữ nhi, bọn họ liền mắt nhắm mắt mở, để mặc cho mọi chuyện tự nhiên phát triển. Cuối cùng, phát triển đến mức Liễu gia tới cửa cầu hôn, khiến Bạch phủ trở tay không kịp.

Bạch Nhược Vũ vẫn không tỏ thái độ, đối với Liễu Uyên không nóng không lạnh. Hai người bọn họ cũng không tiện quyết định, cho nên uyển chuyển cự tuyệt. Liễu Uyên tuy bị cự tuyệt cũng không quá thất vọng, luôn ôm tâm thái không chết không quay đầu, vẫn ba ngày hai lần hướng Bạch phủ tìm Bạch Nhược Hiên. Việc này khiến Bạch Nhược Hiên vô cùng đau đầu, lâu ngày khiến nàng có chút thiếu kiên nhẫn.

Nét ửng đỏ trên mặt Bạch Nhược Vũ dần thoái lui, nhàn nhạt nói: "Đang yên đang lành nói tới hắn làm gì? Nếu cha mẹ thích hắn, ta cũng không thể nói gì hơn, từ xưa đến nay đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó."

"Dừng! Hiện tại không nói đến ý kiến của cha mẹ, ta chỉ muốn biết suy nghĩ của ngươi. Nếu ngươi không thích, ta tuyệt đối không để ngươi gả sai chỗ. Ta sẽ thay ngươi nói chuyện với cha mẹ, ta thấy Liễu Uyên kia cũng không xứng với ngươi, gần đây hắn cứ quấn lấy ta nhờ hẹn ngươi ra ngoài chơi, ta cũng sắp phiền chết." Làm sao Bạch Nhược Hiên không biết nữ nhi trong nhà không thể tự định đoạt, chính bản thân nàng vốn cũng là nữ, nhưng vì mẫu thân nên không thể không cải nam trang. Nàng đã vô duyên với hạnh phúc, theo bản năng hy vọng tỷ tỷ duy nhất này có thể tự lựa chọn hạnh phúc của chính mình, không muốn nàng bị giáo điều phong kiến trói buộc.

"Ta đối với hắn tất nhiên chưa đến mức thích, nhưng..." Bạch Nhược Vũ còn một tia do dự, lo lắng nàng cự tuyệt Liễu Uyên sẽ làm cha mẹ không vui. Dù sao cha mẹ đối với nàng yêu thương vô hạn, nàng cũng không muốn làm trái ý nguyện của cha mẹ. Nàng chỉ muốn chờ đợi cho đến khi gặp người mình thích, nhưng tựa hồ đây là chuyện vô cùng khó khăn.

Bạch Nhược Hiên linh cơ vừa động, khóe miệng câu ra ý cười khinh miệt, nói: "Nếu như ngươi không thích hắn, ta tự có cách làm hắn buông tha ngươi."

Bạch Nhược Hiên ở trong một khu viện biệt lập, đình viện sâu kín, thoạt nhìn rất tao nhã.

Lúc này, nàng chắp tay đứng bên cạnh bàn, nghĩ cách đuổi người tên Liễu Uyên phiền phức này đi….

"Cốc cốc!"

"Vào đi." Nghe được tiếng gõ cửa, Bạch Nhược Hiên lập tức chạy đến bàn đọc sách ngồi xuống, lại còn ngồi rất nghiêm chỉnh. Thấy người đến là thϊếp thân nha hoàn Thuý Trúc, nàng mới thả lỏng nằm úp mặt xuống bàn.

"Công tử muốn tắm rửa trước hay tiếp tục đọc sách?" Từ nhỏ Thúy Trúc đã đi theo Bạch Nhược Hiên, chiếu cố việc ăn, ở của nàng, tất nhiên là biết thói quen của nàng. Biết nàng rất sợ lão gia đến kiểm tra phòng, cho nên khi trở về phòng đều là ngồi tại bàn như muốn đọc sách, cũng biết nàng thích sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm rửa.

Thúy Trúc nhu thuận nghe lời, Bạch Nhược Hiên cũng cảm thấy vui mừng. Ban đầu, khi Thuý Trúc biết nàng là nữ nhân chẳng những không ghét bỏ, ngược lại còn chiếu cố nàng hơn, điều này khiến Bạch Nhược Hiên rất cảm kích. Nhiều năm như vậy, biết thân phận của nàng chỉ có Hạ Ngọc Lan, Ngọc Cô tán nhân, Thúy Trúc, ngay cả Bạch Nhược Vũ cũng không biết, một người khác biết thân phận của nàng là bà vυ' cũng đã nhắm mắt xuôi tay từ hơn hai năm trước.

Bạch Nhược Hiên duỗi tay, nói: "Ta mệt rồi, chuẩn bị tắm rửa, ngày mai còn phải đi chữa bệnh từ thiện."

"Công tử, hay là dừng việc miễn phí chữa bệnh? Thúy Trúc cảm thấy người xem trọng công tử vẫn chiếm đa số." Nghĩ đến biển người lúc sáng, Thúy Trúc cũng không dám tưởng tượng ngày mai là tràng diện gì.

Bạch Nhược Hiên cau mày, đe dọa: "Thúy Trúc, có phải gần đây bản công tử đối với ngươi tốt quá hay không! Việc của ta ngươi cũng dám quản? Cẩn thận ta trừ tiền lương tháng này của ngươi!"

Vừa nhắc đến lương tháng, Thúy Trúc liền đầu hàng, thỏa hiệp: "Đừng, Thúy Trúc lập tức đi chuẩn bị nước tắm cho công tử"

Sa trướng đung đưa, khói nhẹ lượn lờ.

Bạch Nhược Hiên thoải mái nằm trong dục trì (hồ tắm), nhắm mắt thư giãn cánh tay, hưởng thụ sự yên lặng trong khoảnh khắc này.

"Nương, tại sao Hiên nhi không thể mặc y phục giống tỷ tỷ?" Năm ấy Bạch Nhược Hiên bảy tuổi kéo tay áo mẫu thân, ngẩng đầu hỏi.

Hạ Ngọc Lan hốt hoảng kéo Bạch Nhược Hiên quay về phòng, sau khi nhìn xung quanh mới nhỏ giọng trách cứ: "Hiên nhi, nương đã nói bao nhiêu lần, con là nam nhi, sao có thể mặc váy lụa?"

"Nhưng mà nương, Hiên nhi rõ ràng là. . ." Bạch Nhược Hiện còn muốn giải thích thêm, lại bị Hạ Ngọc Lan cắt ngang.

"Rõ ràng là cái gì? Hiên nhi, con phải nhớ kỹ, con là đích tôn duy nhất của Bạch gia, sau này không được nói như vậy nữa." Nói xong, âm thầm gạt lệ.

"Nương, con đã biết, Hiên nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nương đừng khóc."

Hôm sau, cảnh sắc tươi đẹp, trời xanh vạn dặm không một gợn mây...

Bạch Nhược Hiên dậy thật sớm, múa kiếm trong viện một lúc, sau đó vội vàng đến y quán, thế nhưng lại đi cửa sau, vì cái gì? Nàng sợ gặp Liễu Uyên, chỉ có thể uỷ khuất chính mình.

Bạch Nhược Hiên men theo đường nhỏ chạy tới y quán, vì đã đi nhiều lần nên có nhắm mắt cũng có thể tìm được y quán. Như thường ngày, nàng vừa đi đường vừa suy nghĩ, đang nghĩ đến phải làm thế nào mới có thể cắt đứt sự dây dưa của Liễu Uyên, đúng lúc cúi đầu nhìn thấy trên đất có vết máu, lòng tò mò nổi lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo vết máu. Tại sao lại có vết máu, trong lòng nàng tràn đầy nghi vấn. Đi theo từng vết máu đọng trên đường, rốt cuộc ở góc tường nơi ngã rẽ thứ ba, phát hiện ra người đang chảy máu.

Bạch Cảnh vẫn luôn dạy nàng nhân tâm của thầy thuốc, nàng liền không nghĩ nhiều đưa người bị thương về Bách Thiện Đường. Vốn tưởng rằng nàng cứu về một nam tử, đến khi rút đi quần áo không khỏi sửng sốt, chỉ thấy trước ngực người nọ quấn vải trắng hết lớp này đến lớp khác, rõ ràng cũng là nữ phẫn nam trang giống như nàng.

Người bị thương là nữ phẫn nam trang, phần lưng bị thương nặng, vết thương rất sâu, nhìn thấy cả xương. Rõ ràng đây là vết đao kiếm, rất dài, có thể thấy người hạ thủ muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Bạch Nhược Hiên sợ người bị thương mang đến phiền toái không đáng cho Bách Thiện Đường, nhanh chóng quyết định, chuyển người bị thương đến một căn nhà trống.

Cứu người, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Người bị thương liên tục sốt cao không lùi, Bạch Nhược Hiên ngày đêm chăm sóc, không dám chậm trễ, làm cách nào cũng không phân thân ra được. Bởi vậy, nàng đã ba ngày ba đêm chưa trở về Bạch phủ. Bạch phủ chỉ có một đứa con trai bảo bối như vậy, đến tận hôm nay vẫn không thấy bóng dáng, từ trên xuống dưới mọi người lòng như lửa đốt. Bọn họ cho là Bạch Nhược Hiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã phái người đi xung quanh tìm nàng.

Lúc xế chiều hôm đó, rốt cuộc người bị thương cũng từ từ tỉnh lại.

"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi." Bạch Nhược Hiên thầm vui mừng, buông chén thuốc trong tay, nhìn người bị thương không chớp mắt, trên mặt không giấu được vui sướиɠ.

Sau khi tỉnh lại, người bị thương cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cố gắng ngồi dậy. Bạch Nhược Hiên vội vàng tiến lên đỡ nàng, nói: "Ta đã giúp ngươi xử lý miệng vết thương, ngươi sẽ khá lên thôi." Nàng muốn hỏi vì sao người kia lại nữ phẫn nam trang, tại sao lại bị thương? Nhưng các nàng vốn không quen biết, không biết nên mở miệng thế nào.

Lúc đầu người bị thương vẫn vô cùng bình tĩnh, đến khi nghe Bạch Nhược Hiên nói đã giúp nàng xử lý vết thương, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: "Ngươi nhìn thấy thân thể của ta?"

"Đúng thế, không cởϊ qυầи áo của ngươi làm sao giúp người băng bó?" Bạch Nhược Hiên nghĩ người bị thương sợ nàng tiết lộ bí mật, nghiêm mặt nói: "Tuy rằng ta đã biết ngươi là nữ nhân, nhưng người yên tâm, chuyện này không có người thứ ba biết được."

"Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu thân phận nữ nhân!" Dường như người bị thương cũng không để ý việc mình nữ phẫn nam trang, khinh miệt nói: "Ngươi là nam nhân, nhìn thân thể của ta, theo lý nên tự sát!"