Nhϊếp Chiêu nghĩ nghĩ, không nhịn được tiếc nuối mà cười ra tiếng: “Thế nào, hiện tại ngươi có thể nghe ta nói chuyện rồi chưa?”
Chu Thao: “……”
…… Không phải, ngươi vừa gặp đã đánh người, căn bản đã nói gì với ta đâu!
Nhưng hắn không dám nói ra miệng, bởi vì hắn chỉ cần mở miệng, khả năng không riêng gì răng hàm sau mà ngay cả răng cửa lung lay sắp đổ cũng đều giữ không nổi.
Nhϊếp Chiêu nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, hiểu ý gật gật đầu, giơ tay chỉ thiếu nữ đang kinh hoảng xen lẫn vui mừng ở sau lưng: “Người ta nói là nàng.”
“Vị công tử này, nàng nói không muốn về nhà, không muốn cùng ngươi thành thân, ngươi vì sao không chịu nghe nàng nói chuyện? Là bởi vì nàng không đánh ngươi sao? Ngươi có bệnh đặc biệt gì à, chỉ có bị đánh mới có thể nghe hiểu tiếng người sao?”
“Vậy thì thật đáng thương.”
Nhϊếp Chiêu từ trên cao nhìn xuống hắn, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Mắc bệnh này nhất định sống rất khổ sở nhỉ, ngươi nói ngươi tại sao phải miễn cưỡng bản thân như thế, tại sao không chết sớm một chút hả?”
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi……”
Gương mặt trắng nõn của Chu Thao bị đánh đến mức lộ ra ngũ sắc, trong xanh có tím, trong tím có hồng, vô cùng sặc sỡ chói mắt. Ngay cả vùng da trắng nõn còn lại hiện tại cũng sưng thành màu gan heo đặc sệt.
Hắn đánh không lại, chửi lại không dám, con ngươi trong mắt xoay chuyển nửa ngày mới cố gắng lấy một tia dũng khí, mở ra cái miệng lọt gió vì thiếu răng, đứt quãng phun ra mấy chữ:
“Nàng, nàng là thê tử chưa qua cửa của ta. Cha mẹ nàng đã đồng ý……”
“Nàng không đồng ý.”
Nhϊếp Chiêu hòa ái dễ gần mỉm cười nói: “Ai đồng ý mối hôn sự này thì để người đó thành thân với ngươi. Nếu không thì ngươi lấy luôn cha mẹ nàng, trái ôm phải ấp, ba người cùng nhau trải qua cuộc sống tươi đẹp, tận hưởng hạnh phúc chẳng phải rất đẹp hay sao?”
Chu Thao: “……”
Cái gì là cuộc sống ba người!
Cái gì là tận hưởng hạnh phúc!
Người này tại sao lại hành xử bất bình thường như vậy!
Bên kia, Husky sắm vai người hầu đã bước nhanh tiến lên, duỗi tay đỡ cô nương kia giấu ở sau lưng, sau đó cao quý lãnh diễm trừng mắt với Chu Thao.
“Tiểu thư nhà ta cho ngươi chủ ý, tại sao ngươi không nói lời cảm tạ?”
Hắn hiển nhiên rất quen thuộc việc đóng kịch, lên giọng mở miệng: “Ngươi không biết lễ nghĩa như vậy, ta thấy ngươi căn bản không phải thiếu gia Chu gia, chẳng qua chỉ là một tên lưu manh lừa bịp mạo danh mà thôi. Ban ngày ban mặt cường đoạt dân nữ cũng chỉ có phường vô sỉ như ngươi mới làm được.”
Chu Thao: “??? Không phải, ta……”
… Chỉ vì ta là Chu thiếu gia nên mới dám ban ngày ban mặt cường đoạt dân nữ a!
Nhưng hắn vẫn không dám mở miệng, hắn sợ chính mình vừa mở miệng liền thật sự biến thành ‘đồ vô sỉ". (đồng âm: đồ không răng)
Đương nhiên đối với Nhϊếp Chiêu mà nói, có phải là Chu thiếu gia hay không không quan trọng, hắn có lên tiếng hay không cũng như nhau.
Nàng không quan tâm bối cảnh của hắn, cũng không sợ hắn trả đũa.
Nàng hiện tại trên danh nghĩa là thần tiên Thần Tinh Điện, làm xong vụ này liền dự định báo cáo lãnh đạo sau đó từ chức, Thiên Vương lão tử cũng không quản được nàng.
Sau khi từ chức thì sao?
Cố hương nguyên chủ ở Tốn Châu, Chu gia chẳng qua chỉ là vương bát ở vùng này, còn có thể vượt sông vượt biển đến cắn nàng chắc?
Hơn nữa bọn họ cũng không cắn được nàng.
Nàng không có vướng bận, bởi vậy mới vô cùng tự tin, diễn suất cũng hết sức thuận tay: “Ta mặc kệ ngươi có địa vị gì, rơi vào tay ta cũng xem như ngươi thiện ác có báo, ngày lành của ngươi đã tận. Tam Bảo, ném hắn xuống.”
“Tam Bảo” là tên nàng đã nói trước với tam ngốc trượt tuyết, hôm nay kêu Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo, ngày mai lại gọi Đại Trụ Nhị Trụ Tam Trụ, thông tục lại dễ nhớ, cũng sẽ không lưu lại ấn tượng khắc sâu cho người khác, chân chính ẩn thân với đời.
“Được thôi!”
Husky hăng hái lên tiếng, vén tay áo lên, vặn ngược cánh tay Chu Thao đẩy hắn ra ngoài: "Vị công tử này, xin mời."
"Mời, mời đi đâu?"