Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Chương 20:

Hai mắt Chu Thao mở to, hàm răng run lập cập, uy phong khi nãy đã sớm bay sạch: "Ta nói cho ngươi biết, các ngươi không nên làm bậy, nếu không cữu cữu của ta... Đợi đã đợi đã! Ngươi muốn làm gì?"

"Hả?"

Husky dùng một tay nhấc cả người hắn lên, mông Chu Thao hướng lên trên, đầu hướng ra ngoài, như một con cá mặn phơi khô treo trên cửa sổ: "Tiểu thư nói muốn ném ngươi xuống dưới, không nghe thấy sao?"

"Ném... ném xuống?"

Cũng là do Chu Thao đen đủi, không sớm không muộn lại đến vào lúc phi chu chuẩn bị cất cánh.

Lúc này phi chu đang dần tăng tốc, cách xa mặt đất hơn mười tầng lầu, đình đài nhà cửa đều biến thành những khối đậu hũ vuông vức.

Tuy trên người Chu Thao có pháp khí đắt tiền bảo vệ, không đến mức chết ngay tại chỗ, nhưng cũng không tránh được chấn thương, đen đủi thì có khi rơi xuống lại liệt nửa người.

"Đừng, làm ơn đừng mà..."

Hắn dùng hết sức giãy giụa nhưng vẫn không có tác dụng, cả nửa người đều bị Husky đẩy ra ngoài cửa sổ, treo lơ lửng giữa không trung.

Gió mạnh thổi qua khiến Chu Thao choáng váng đầu óc, nước mắt đau đớn không nhịn được chảy ra, như một con búp bê vải bị người ta chà đạp mấy trăm lần.

Nhớ năm đó Chu Thao đã từng ở trên đỉnh cao chỉ điểm giang sơn, tự mình cho rằng những người bên dưới đều là những con kiến hôi.

Thế nhưng lúc này hắn nhìn mặt đất dưới chân ngày càng cách xa, nhà cửa và con người dần dần thu nhỏ, trong lòng không còn cảm giác kiêu căng ngạo mạn ‘hơn người’ nữa, trái lại sợ đến nỗi suýt không nhịn được tè ra quần.

Hắn khóc nức nở, run rẩy cầu xin: "Đừng, đừng mà, cầu xin các người, tha cho ta đi, làm gì ta cũng chịu..."

Mặt Nhϊếp Chiêu thoáng ý cười dịu dàng, tươi như hoa xuân, ấm áp như mặt trời mới mọc.

"Chu thiếu gia, ngươi có còn nhớ nàng cũng đã từng nói như vậy hay không?"

"Trước nàng, hẳn là cũng có rất nhiều người khác đã nói với ngươi."

"Ta còn tưởng ngươi không hiểu nghĩa của những từ "đừng mà", "cầu xin ngươi", "tha cho ta", hóa ra ngươi còn biết nói cơ đấy."

Sau đó, nụ cười của nàng gần như biến mất trong nháy mắt, ánh mắt bén nhọn lạnh như băng, môi mím thành một đường thẳng, khuôn mặt vô cảm như đá tảng.

"Vậy sao ngươi lại không nghe theo nàng?"

Một giây sau, nàng bước lên, thay Husky nắm lấy sau cổ áo Chu Thao, dứt khoát ném hắn từ cửa sổ xuống.

Chu Thao: "A…"

Rầm!

"..."

Nhϊếp Chiêu phủi phủi bàn tay căn bản không hề dính bụi, xoay người sang chỗ khác, bình tĩnh đối mặt với đám người sững sỡ trong phòng.

"Được rồi. Chỉ là chút việc nhà thôi, mọi người đừng để ý, đừng để ý."

Mọi người: "..."

Ta là ai?

Đây là đâu?

Ta vừa mới nhìn thấy gì vậy?

Mộ Tuyết Trần: "..."

Thân là tiên quan trẻ tuổi nhất Thái Âm Điện, hắn vốn định thực hiện trách nhiệm của một tiền bối là bảo vệ tấm chiếu mới ngàn năm khó gặp này.

Nhưng mà vì cung phản xạ của hắn khá dài, tính cách lại tương đối trầm ổn cẩn thận, trước khi hắn kịp phản ứng thì mọi chuyện đã kết thúc.

Sự thật rất rõ ràng.

Nhϊếp Chiêu không chỉ không cần hắn bảo vệ, hơn nữa còn biết sai bảo chó của hắn hơn hắn.

"..."

Mộ Tuyết Trần trong lòng hụt hẫng khó nói, nhất thời không biết mình hụt hẫng là vì người mới hay là vì chó của hắn, không thể làm gì khác hơn là nhét xôi gà vào miệng, yên lặng ngồi tự bế.

"Tiểu nữ Tần Tranh, cảm ơn ân cứu mạng của chư vị hiệp sĩ."

Thiếu nữ tên Tần Tranh vẻ mặt nghiêm túc, dịu dàng cúi đầu. Mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều có vẻ vô cùng điềm tĩnh xinh đẹp, tuy gương mặt tiều tụy nhưng lại không che giấu được khí chất lộng lẫy.

"Không cần đâu."

Nhϊếp Chiêu lập tức đưa tay nâng cánh tay của nàng: "Chỉ là giúp một tay mà thôi, câu "ân cứu mạng" này của Tần cô nương không khỏi quá lời."

Tần Tranh chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt hơi âu sầu: "Sao lại quá lời chứ? Ta còn sợ là mình nói quá nhẹ. Nếu ta thật sự bị nhà họ Chu đưa đi, chỉ sợ cả đời đều sống không bằng chết, hãm mình trong bùn lầy."