Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Chương 18:

Nàng lập tức không hề chần chờ, trái lại đem Mộ Tuyết Trần ấn trở lại trên chỗ ngồi, mỉm cười nói: “Sư đệ, ngươi ở chỗ này ngồi một lát. Cách xa một chút, tuyệt đối đừng tới đây, cẩn thận máu bắn lên người ngươi.”

Mộ Tuyết Trần: “……”

Lời còn chưa dứt, Nhϊếp Chiêu đã bước xa tiến lên, duỗi tay nắm cổ áo Chu Thao công tử, một cú móc trái đấm lên má hắn, mạnh mẽ đánh gãy hai cái răng hàm sau của hắn.

Không đợi đối phương mở miệng, nàng liền lớn tiếng giận dữ nói:

“Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, dám đánh thư đồng nhà ta, ta xem ngươi là không muốn sống nữa!!”

Chu Thao: “?”

… Không phải, rõ ràng là thư đồng nhà ngươi đánh hộ vệ nhà ta, còn một tên đánh mười người?!!

… Hơn nữa tên đó là thư đồng sao, hắn căn bản là một con gấu phương bắc! Ngươi nhìn xem người phe ta đều bị đánh khảm lên trần nhà rồi kìa!

“Ngươi…… Ta……”

Hắn gian nan mấp máy môi, cố gắng muốn nói gì đó, Nhϊếp Chiêu trở tay lại là một quyền đánh thẳng lên mặt hắn, Chu Thao té ngã, mặt hướng lên trời, hai hàng máu mũi tuôn ra.

“Ngươi còn dám tranh luận!”

Nhϊếp Chiêu dồn khí đan điền, tiếng mắng to lớn vang vọng khoang thuyền: “Không biết lớn nhỏ, ta cho ngươi nói chuyện sao?”

“Tục ngữ nói ‘cường giả vi tôn’, hiện giờ ta tôn ngươi ti, ngươi dám ở trước mặt ta làm càn, vừa thấy liền biết không có học Nam Đức cho tốt.”

“Ta cũng muốn hỏi một chút cha mẹ ngươi, tại sao lại thả ngươi ra cửa làm mất hết mặt mũi? Chẳng lẽ là cảm thấy tên nhi tử này nuôi không tốt, không bằng cho ra ngoài để người ta đánh chết, tranh thủ thời gian sinh thêm một đứa khác sao?”

Chu thiếu gia lớn chừng này, trước nay chưa từng ăn phải đòn hiểm như thế.

Cũng khó trách, hắn là đích trưởng tử kim tôn ngọc quý của Chu gia, ở trong nhà được nuôi trong vại mật, ra ngoài có đám chân chó o bế, trầy một xíu da cũng khóc lóc cả buổi, chỉ xem máu của bản thân là sữa ong chúa, còn máu của người khác là cặn dầu.

Năm hắn chín tuổi, có một thư đồng khi pha trà không cẩn thận làm miệng hắn bị phỏng một mụn nước nhỏ như cây kim, bị hắn sai người đánh gãy chân sau đó ném tới nơi hoang vu tự sinh tự diệt.

Năm hắn mười bốn tuổi, trứng còn chưa được hai lạng đã học người ta khinh nam bá nữ, sở hữu nha hoàn thông phòng đầu tiên của mình.

Cái gì?

Tên thư đồng kia còn sống không?

Nha hoàn kia sau này thế nào rồi?

Những việc nhỏ không đáng nhắc tới này làm sao xứng đáng được lưu giữ trong đầu Chu thiếu gia, chiếm dụng không gian ký ức ít ỏi nhưng quý giá của hắn chứ?

Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người ở bên cạnh đều nói với hắn:

“Thiếu gia làm rất đúng! Tuổi còn nhỏ đã có uy nghiêm như vậy, không hổ là đích tử kế thừa gia nghiệp, quả nhiên không giống bình thường!”

Cho nên hắn vạn lần không ngờ ——

Có một ngày, gương mặt tiểu bạch kiểm vô cùng mịn màng này của hắn lại bị nắm đấm không chút lưu tình đánh như giã gạo, sau đó lại bị nghiền qua nghiền lại như cán bột.

Chưa đến một khắc, mũi, mắt, miệng của hắn vẫn còn ở vị trí cũ, nhưng lại ăn ý mà đồng loạt phun ra máu tươi.

“@#*%……¥&*#%……@#&*¥!!!”

Xưa kia có Lỗ Tri Thâm ba quyền đánh chết Trấn Quan Tây, tuy nói nắm tay Nhϊếp Chiêu không nặng, nhiều lắm chỉ có thể xem là Lỗ Tri Thâm size S, nhưng sau ba quyền, hiệu quả cũng không khác mấy.

“…… Hô.”

Nàng hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, phảng phất quay về thời đại học năm đó, có một nam sinh không biết sống chết theo dõi quấy rầy bạn cùng phòng của nàng, bị nàng dùng roi da quất tới quỳ xuống kêu cha gọi mẹ.

… Đương nhiên xong việc nàng cũng không quên báo cảnh sát.

Hiện giờ nghĩ đến, nàng từ nhỏ đã không có chút tế bào văn nghệ nào, chỉ trầm mê các loại võ thuật, đây cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.

Tra nam sao, quả nhiên vẫn phải tự mình đánh mới sảng khoái!

Đương nhiên, báo cảnh sát cũng rất sảng khoái.

Đáng tiếc chế độ pháp luật ở thế giới này không kiện toàn, đối phó tra nam cũng chỉ còn lại lựa chọn duy nhất là tự mình ra tay.

Thật là quá tiếc nuối.