Khi Trịnh Hoài Giang tập trung làm gì đó, thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ thoáng chốc, tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó cửa mở ra. Hai người đàn ông trung niên bước vào phòng, một người đi trước, một người đi sau. Người đi trước có khuôn mặt hao hao Trịnh Hoài Giang, cậu âm thầm xác định, đây chính là ông cha của nguyên chủ. Người còn lại khom lưng theo sau, trên tay còn mang theo một bộ tây trang, đây là quản gia của nhà cậu.
“Tối nay, nhà họ Trì có yến tiệc, con chuẩn bị một chút. Lát nữa đi cùng ba!”
Trước mặt người khác, Trịnh Bằng luôn duy trì bộ mặt người cha hiền từ, quan tâm con cái. Cậu ghê tởm loại người này.
Trịnh Hoài Giang ngước mắt lên, trong mắt hiện lên tia uất ức tủi hờn, cậu khẽ cắn môi, chỉ nhìn chằm chằm lão ta. Nhưng khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Trịnh Bằng, cậu lại sợ hãi cúi đầu xuống, gật đầu đáp lời.
Lão quản gia tiến lên, đưa cho cậu bộ quần áo được cắt may riêng. Với món hàng có giá trị, Trịnh Bằng không hề keo kiệt một chút nào. Lão ta đầu tư cho món hàng với vẻ ngoài hoàn mỹ nhất, dùng lời lẽ dụ dỗ để món hàng ngoan ngoãn bị bán còn đếm tiền thay mình.
“Tối nay cố biểu hiện cho tốt, nếu con lọt vào mắt xanh của Trì phu nhân thì ngày sau không thiếu chỗ tốt đâu!”
Trịnh Bằng vừa nói vừa đưa tay ra, muốn vỗ lên vai cậu. Trịnh Hoài Giang thấy thế khéo léo tránh đi, không kịp để cho lão ta phát hiện ra điều khác thường, cậu hoa tay múa chân.
“Vâng, con sẽ cố gắng!”
Ngôn ngữ ký hiệu, trùng hợp kiếp trước, cậu từng nghiên cứu qua ngôn ngữ của địa cầu cổ, cậu đã đọc được cuốn sách về loại ngôn ngữ dành cho người khuyết tật. Hiện tại kết hợp với ký ức ít ỏi trong đầu nguyên chủ, cậu có thể thoải mái sử dụng.
Trịnh Bằng hơi nhíu mi xoay người ra khỏi phòng, trước khi cửa phòng đóng lại, lão nhìn thoáng qua vẻ rụt rè của thằng con trai vô dụng, trong khoảnh khắc đó, trong đầu lão lóe lên một tia khác lạ, nhưng lại lập tức bị đè xuống. Trịnh Bằng nghiêm mặt, rời đi.
Trịnh Hoài Giang bước vào trong phòng tắm, thay quần áo đã được chuẩn bị, trong lòng cậu có hơi mong chờ tối nay. Nguyên chủ chết thật sự quá oan ức, cậu ta yếu đuối, không thích hợp sống trong một căn nhà chỉ biết tính kế nhau như thế này. Trịnh Hoài Giang vuốt ve đuôi mắt, nhìn bản thân mình trong gương.
Khuôn mặt nguyên chủ hao hao với cậu ở kiếp trước, điều khác duy nhất chính là ở đuôi mắt nguyên chủ, có một nốt chu sa, sắc sảo, quyến rũ. Nhưng những điều đó lại bị che lấp đi bởi vẻ nhút nhát, yếu ớt của cậu ấy. Cậu ấy tự ti, bởi vì thân thể khuyết tật của mình.
“Trịnh Hoài Giang, nhìn tôi trả thù giúp cậu nhé!”
Trịnh Hoài Giang âm thầm nói ở trong lòng, cậu vuốt lại cổ áo một lần nữa, bước ra khỏi phòng. Khi cậu bước đên bên xe thì thấy bóng dáng của một thiếu niên đang nhìn cậu, Trịnh Hoài Giang dừng bước, nâng mắt nhìn về phía cậu ta. Trong đầu loé lên dòng miêu tả về nam chính thụ: Vẻ ngoài ngây thơ, nội tâm mạnh mẽ, cậu mang tất cả những điều tốt đẹp mà Trịnh Hoài Giang thầm ghen tị, ước ao.
Trịnh Bằng ngồi ở trong xe, mãi không thấy Trịnh Hoài Giang bước vào thì nhíu mày. Lão ta hạ cửa kính xuống, lạnh giọng nói: “Còn không mau lên xe?”
Trịnh Bằng nói xong lập tức nâng cửa sổ lên.
Trịnh Hoài Giang nhún vai mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Trên đường đi, hai cha con Trịnh Hoài Giang không nói với nhau một lời nào. Trịnh Hoài Giang ghé đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thực chất cậu vẫn hơi tò mò về Trì Phong một chút. Một chút thôi! Dù sao, hắn cũng sẽ trở thành chồng tương lai của cậu.
Cả đời trước, Trịnh Hoài Giang dùng cả đời mình cống hiến cho quốc gia, chưa từng nói chuyện yêu đương. Khi đó, cậu cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại đột nhiên có thêm một tên “chồng hờ” xuất hiện, cậu phải học cách làm quen.
Xe đung đưa hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại một khách sạn lớn, cửa xe được trợ lý cung kính giúp cậu mở ra. Trịnh Hoài Giang bước xuống, bước theo Trịnh Bằng vào bên trong đại sảnh. Trì gia cũng không phải danh gia đại tộc gì, khi bước vào cũng chẳng tạo thành sóng gió.
Trịnh Bằng dẫn cậu một đường đến chỗ một vị phu nhân.
“Trì phu nhân!”
Trịnh Bằng lên tiếng chào hỏi, Trịnh Hoài Giang mới hiểu, lão ta gấp gáp không thể đợi thêm một giây nào. Trịnh Hoài Giang ngẩng đầu nhìn vào Trì phu nhân, sau đó lại lập tức cúi đầu, nhưng chỉ cần vài giây đấy thôi, cậu cũng có thể chiêm ngưỡng toàn bộ nhan sắc của Nhung phu nhân.
Bà ta hiện tại mới chỉ bốn mươi, vì sống trong hoàn cảnh thoải mái sung sướиɠ, nên nhan sắc được chăm chút vô cùng cẩn thận. Đứng bên cạnh bà ta là một người đàn ông cao lớn, thần sắc lạnh nhạt.
“Đây là đại thiếu gia Trịnh đúng không? Tôi không ngờ cậu bé lại xinh đẹp đến vậy đấy!”
Trịnh Hoài Giang thoáng đỏ mặt, vẫn cúi đầu nhận lời khen.
“Trì Phong, con là chủ nhà, con dẫn Hoài Giang đi tham quan xung quanh đi. Chăm sóc cậu ấy một chút, dù sao, cậu ấy cũng không thể nói chuyện, cần chú ý nhiều hơn!”
Trịnh Hoài Giang nghe được điều đó, toàn thân khẽ run một chút, nhưng khi ngẩng lên, trên môi vẫn treo nụ cười gượng gạo. Cậu nhìn về phía Trì Phong, đợi hắn lên tiếng đánh vỡ sự xấu hổ.
Trì Phong cũng không khiến vị hôn phu tương lai thất vọng, hắn bước lên phía trước, “Vâng!”
“Chào cậu, tôi là Trì Phong.”
Trịnh Hoài Giang gật đầu, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của hắn. Hai người lớn cũng biết ý đi về phía khác, để lại không gian cho bọn họ. Trì Phong không cười khách sáo nữa, hắn hạ mắt, nói: “Nếu cậu chê nơi này ồn ào, thì để tôi dẫn cậu ra ngoài hít thở không khí.”
Hoài Giang đáp ứng, quả thật cậu cũng muốn trao đổi một chút với Trì Phong.