Trong khoảnh khắc Trịnh Hoài Giang mở mắt, cậu cảm thấy ông trời đang trêu chọc cậu, để cho cậu trải qua một cuộc đời vinh quang, cuối cùng lại xuyên vào một thân thể của một cậu trai cùng tên cùng họ nhưng có thân thế hoàn toàn đối lập. Trịnh Hoài Giang từng là một nhà thiết kế được người người ngưỡng mộ, cậu đã từng cống hiến tài hoa cho đất nước, nhưng rồi cuối cùng lại gặp một trận tai nạn thảm khốc.
Còn cậu thanh niên này, khi còn sống rất nhút nhát. Khi còn nhỏ, cậu ta gặp tai nạn, dẫn đến dây thanh quản bị tổn thương, cậu không thể nói được nữa. Nhưng cậu thanh niên ấy vẫn hiếu kính cha mẹ, nhường nhịn em trai em gái, cuối cùng lại bị cha mẹ mình lừa gả cho bạn trai của em trai, hòng chiếm đoạt cổ phần. Sau đó, cậu bị ngược thân ngược tâm, bị nhục nhã tủi hờn, cuối cùng ly hôn.
Chưa hết, đôi cha mẹ cực phẩm này còn chưa ngừng lại ở đó, bọn họ đón nguyên chủ trở về, muốn tiếp tục lừa gạt nguyên chủ gả cho đại thiếu gia của một gia tộc lớn khác để đổi lấy nhiều tài nguyên hơn. Nguyên chủ nhục nhã không chịu nổi, cậu phát điên, cầm dao gọt hoa quả kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình trong phòng tắm.
Trịnh Hoài Giang xuyên qua đúng lúc nguyên chủ đang cầm dao, suýt chút nữa đã đâm vào ngực trái. Cậu lập tức ném dao xuống sàn, sau đó thu dọn một chút mới rời khỏi phòng tắm, lúc này cậu mới tiếp tục nhớ lại cốt truyện.
Quyển tiểu thuyết này, Trịnh Hoài Giang đã đọc lâu lắm rồi, một số chi tiết cậu đã không còn nhớ rõ. Chỉ là đoạn liên quan đến nguyên chủ cũng không nhiều, cậu có thể điểm ra. Vai chính trong quyển truyện này là em trai nguyên chủ, Trịnh Hoài Ngọcvà chồng cũ của cậu, Cố Tiêu. Còn Trịnh Hoài Giang? Cậu chỉ là một nhân vật phụ không hơn không kém!
Bởi vì theo lời văn phiến diện của tác giả, cho nên nguyên chủ trở thành người tự nguyện gả cho Cố Tiêu, cũng tự nguyện chuyển nhượng cổ phần. Hơn nữa, tác giả luôn dùng những từ ngữ như “chán ghét, ghen tị, hận, cướp đoạt tất cả” để miêu tả cái nhìn của nguyên chủ với nhân vật chính.
Sau đó, nguyên chủ bị ngược thân ngược tâm cũng là trừng phạt đúng người đúng tội.
Trịnh Hoài Giang khịt mũi coi thường, thầm nói, làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ, chắc để chỉ loại người như Trịnh Hoài Ngọc. Cậu lại nghĩ đến chi tiết sắp xảy ra, nếu nguyên chủ không chết, cậu sẽ bị bắt tham gia vào yến hội xem mắt của nhà họ Trì. Hơn nữa, vì bị câm, lại yếu ớt, thậm chí còn vừa bị ly hôn nên ngay từ đầu, cậu đã được điều động nội bộ, chọn là thiếu phu nhân của Trì.
Nói đến con trai cả của Trì Phong, Trịnh Hoài Giang phải âm thầm lắc đầu. Số phận của Trì Phong cũng thảm không khác gì nguyên chủ cả, thậm chí còn có thể dùng tử “thảm hơn” để nói.
Cuộc liên hôn này chính là bắt đầu của một chuỗi bi kịch, do mẹ kế của hắn làm chủ. Trong nguyên tác, vì nguyên chủ tự sát nên Trì phu nhân chọn một tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng cho Trì Phong, sau lại xúi dại cậu ta ăn cắp tư mật công ty, hại công ty hắn lâm vào nguy cơ phá sản. Mặc dù vậy, Trì Phong vẫn vượt qua cơn nguy hiểm, chuyển bại thành thắng, tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Trì.
Mẹ kế không cam lòng bèn liên hợp với mẹ ruột hắn, ác độc thiết kế một vụ tai nạn xe cộ. Vụ tai nạn ấy cướp đi đôi chân của Trì Phong, sau đó, lại tàn nhẫn đẩy hắn vào trong bệnh viện tâm thần. Mà phía sau, còn có bàn tay của Cố Tiêu thúc đẩy mọi chuyện.
Chẳng vì gì khác, chỉ bởi vì Trì Phong là một tên xui xẻo. Hắn chính là ánh trắng sáng của Trịnh Hoài Ngọc, bị cậu ta nhớ thương tôn sùng.
Trịnh Hoài Giang vuốt ngược mái tóc, thầm than, hắn và cậu xứng đôi vừa lứa thật đấy!
Sắp xếp xong cốt truyện, Trịnh Hoài Giang bèn nghĩ đối sách. Cậu không có thói quen chờ chết, nhưng hiện tại, cậu không có thế lực, không thể đơn độc đối đầu với cha mình. Lão già này chính là gia chủ của nhà họ Trịnh, động chút thôi cũng đủ lão kêu đánh gọi gϊếŧ.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ còn có cách liên hôn, dù sao cậu biết trước cốt truyện, cậu có thể giúp đỡ Trì Phong vượt qua đám lắt nhắt lít nhít kia. Nếu thuận lợi còn có thể đề nghị ly hôn, thậm chí còn có thể báo thù cho nguyên chủ.
Trịnh Hoài Giang vừa âm thầm hạ quyết định, cửa phòng đã bị mở ra. Có ba bốn người mặc áo blouse trắng, trông như bác sĩ lục tục đi vào.
"Trịnh thiếu gia, gia chủ bảo tôi đến khám sức khỏe cho cậu."
Khám sức khỏe? Trịnh Hoài Giang nhướng mày, cậu rất tò mò, muốn biết lão muốn làm gì. Cậu giả bộ rụt rè, dùng tay dấu hiệu, hỏi:
“Kiểm tra gì ạ?”
Tất nhiên, đám người đó không đáp lại cậu, bọn họ chỉ thực thi theo mệnh lệnh, im lặng tiến hành chuẩn bị máy móc. Trịnh Hoài Giang cũng không sợ, cậu cúi đầu ngoan ngoãn để đám người đó đè mình xuống giường kiểm tra. Trong đầu không ngừng luân chuyển từng dòng suy nghĩ.
Đến khi máy móc rời khỏi người cậu, Trịnh Hoài Giang cũng hoàn hồn lại. Vị bác sĩ đứng đầu nghiêm túc cúi đầu xuống: “Chúng tôi đã kiểm tra xong, sẽ báo lại kết quả kiểm tra với gia chủ. Chúng tôi xin phép!”
Trịnh Hoài Giang không đáp, vẫn chỉ cúi đầu. Có lẽ bọn họ đã quen với dáng vẻ rụt rè yếu đuối của cậu rồi, nên không ai phản ứng gì. Đến khi trong phòng không còn ai, trên môi Trịnh Hoài Giang nở một nụ cười không rõ. Nếu lão ta đã bày ra trò chơi, vậy cậu đành phải ngoan ngoãn phụng bồi.
Thế giới này khá tương tự với thế giới ban đầu của cậu, tuy chưa phát triển tới mức có cơ giáp, hay đá năng lượng, nhưng trên cơ bản cũng đã có điện thoại, mạng thực tế ảo. Trịnh Hoài Giang mở điện thoại lên, chuẩn bị trước cho tương lai của bản thân mình.
Kiếp trước cậu là nhà thiết kế trang sức đá quý, thành tựu cả đời cậu không thể dùng hai chữ “thành công” để miêu tả. Thế giới cậu từng sống là thời đại tinh tế cơ giáp, nơi nơi đều tìm kiếm những viên đá quý có sức mạnh thăng cấp dị năng và nạp năng lượng cho cơ giáp, máy móc.
Trịnh Hoài Giang tuy không có dị năng cao cấp khiến người người chú ý, nhưng cậu có khả năng thiên bẩm, cậu có thể nhìn thấy “năng lượng” trong đá quý. Tục gọi “đổ thạch sư”, nhưng cậu lại đổ thạch dựa trên dị năng này của mình. Thành tựu to lớn cả đời của cậu, cũng đa phần dựa trên sức mạnh này.
Trịnh Hoài Giang muốn tìm hiểu thế giới này một chút, ít nhất để cho lúc sau, khi rời khỏi căn nhà cực phẩm này, cậu có thể kiếm cơm bằng cái nghề cậu am hiểu nhất.