Vì là nhân vật hi sinh, lại còn là ánh trăng sáng của thụ chính, nên Trì Phong sở hữu ngoại hình không chê vào đâu được. Dáng người dong dỏng cao, đường nét sắc sảo, xứng đáng với hai chữ “mỹ nhân”. Hơn nữa, cực kỳ hợp khẩu vị của Trịnh Hoài Giang.
Hai người bước ra khỏi đại sảnh dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Trịnh Hoài Giang lại làm như chẳng có gì cả, còn thái độ của Trì Phong vẫn xa cách không để tâm. Cho đến khi vắng bóng người, Trì Phong mới dừng bước chân, đợi cho cậu theo kịp mình.
“Chắc hẳn cậu biết tối nay là buổi tiệc xem mắt của tôi phải không? Theo ý Trì phu nhân, khả năng chọn cậu là rất cao.”
Không thấy Trịnh Hoài Giang đáp lời, Trì Phong hơi nhíu mày, nhưng tức khắc lại giãn ra. Hắn chợt nhớ đến lời mẹ kế mình dặn, cậu không thể nói chuyện. Trì Phong hơi áy náy quay người đối diện với cậu: “Là do tôi không để tâm. Chúng ta ngồi xuống đây chứ?”
Trì Phong lịch sự đợi cậu an vị rồi mới ngồi xuống bên cạnh.
“Nếu có gì muốn nói cậu có thể dùng điện thoại nói chuyện, tôi không ngại chờ đâu!”
Trịnh Hoài Giang gật đầu, mở điện thoại lên, gõ chữ. Cậu không khách khí như vậy lại khiến Trì Phong hơi ngoài ý muốn.
Phải biết trong tư liệu mà trợ lý gửi đến cho hắn, chỉ nói Trịnh Hoài Giang sống rất khiêm tốn, rụt rè, ngoan ngoãn, đặc biệt là ngu dốt. Đối với hắn, cuộc hôn nhân này có cũng được, không có cũng chẳng sao, chỉ cần không ngáng chân cản đường hắn là được. Trì Phong biết mẹ kế mình muốn làm gì, có lẽ bà ta có ý định ra tay từ bạn đời hắn.
Màn hình điện thoại được đưa đến trước mặt cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Tôi từng ly hôn, chắc hẳn anh biết hoàn cảnh của tôi thế nào. Anh cũng rõ mẹ kế mình chọn tôi vì lý do gì đúng không? Tôi cần biết cái nhìn của anh về cuộc hôn nhân này!”
Trì Phong nhướng mày, hiện tại hắn mới nhìn kỹ khuôn mặt của Trịnh Hoài Giang. Vẻ ngoài mềm mại, thanh tú, đôi mắt luôn hiện lên tia nhút nhát nay đã thay đổi thanh vẻ ung dung, thoải mái. Cổ tay của Trịnh Hoài Giang thon mảnh, vẫn luôn đặt trước mắt hắn.
Nội tâm Trì Phong xoay chuyển, hắn nói: “Cậu cần sự giúp đỡ từ cuộc hôn nhân này phải không?”
Trịnh Hoài Giang không khách sáo, gật đầu.
“Cậu muốn thoát khỏi sự khống chế của Trịnh gia?”
Trịnh Hoài Giang lại gật đầu lần nữa.
Trì Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, thật lâu sau mới nói: “Được, tôi giúp cậu thoát khỏi Trịnh gia.”
“Cuộc hôn nhân này đã định rồi, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, ít nhất sẽ không bạc đãi như chồng cũ của cậu!”
Hắn không dịu dàng chút nào, cứ thế chọc vào nỗi đau cũ của “Trịnh Hoài Giang”. Phỏng chừng nguyên chủ còn ở đây nhất định sẽ bị hắn chọc cho đau thương phát khóc mất. Trịnh Hoài Giang không đáp, Trì Phong còn không biết mình nói năng động chạm, hắn tiếp: “Nếu cậu không phản đối thì chúng ta sẽ kết hôn nhanh thôi. Cậu biết mẹ kế tôi nghĩ gì mà, đúng không?”
Hắn đang thăm dò Trịnh Hoài Giang, muốn biết cậu chọn sự bảo vệ của hắn hay muốn thuận theo mẹ kế hắn. Trịnh Hoài Giang hiểu rõ, cậu gõ chữ: “Tôi theo chồng mình!”
Không hiểu sao nhìn thấy chữ “chồng”, tai Trì Phong lại hơi nóng lên. Hắn hắng giọng: “Chúng ta trở lại yến tiệc thôi. Tôi sẽ xử lý bên phía gia đình mình.”
Trịnh Hoài Giang còn chưa muốn đứng lên, cậu nghĩ một hồi lại gõ: “Tôi không muốn ở nhà họ Trịnh quá lâu!”
Đơn giản vì ở đó có Trịnh Hoài Ngọc. Không hiểu sao, cậu thấy mặt Trịnh Hoài Ngọc thôi đã thấy khó ở. Cậu cũng không muốn dành hơi sức để đối phó với loại “giả ngây giả ngô” như cậu ta. Cậu tâm mệt.
Trì Phong phức tạp nhìn cậu, mãi mới nghẹn ra một câu: “Nếu cậu không thích ở nhà, tôi có thể đến đón cậu ra ngoài chơi.”
“Lưu phương thức liên lạc đi!”
Trịnh Hoài Giang đưa mã qr của mình cho đối phương, Trì Phong cũng thoải mái quét. Dù sao, có phương thức liên lạc của nhau cũng tiện nói chuyện hơn nhiều. Hắn còn cẩn thận lưu tên gợi nhớ của cậu là “Hoài Giang”.
Tất nhiên, những điều đó Trịnh Hoài Giang chẳng hề biết, cậu còn đang thoải mái vì đã bàn bạc xong hết với chồng tương lai của mình. Cậu gửi tin nhắn đầu tiên cho hắn: “Sáng mai đến đón tôi ra ngoài đi!”
Trịnh Hoài Giang thẳng thắn như thế, Trì Phong chỉ có thể đáp ứng, trong lòng lại xoắn xuýt, giống như cậu đang đòi đi hẹn hò với hắn vậy.
Yến tiệc nhàm chán, mục đích vốn để xem mắt cho Trì Phong, nhưng lại được định trước, thành ra cuối cùng lại thành bữa tiệc tụ họp cho các thành phần có địa vị trong thành phố B. Trịnh Hoài Giang nhàm chán đi cùng Trịnh Bằng, nhìn ông ta mặt mặt lá trái với mọi người, trong lòng cậu lại nghĩ đến tương lai.
Hiện tại, Trịnh Hoài Giang không có tài khoản riêng, tất cả tiền của cậu gần như đã cống hết cho cha con Trịnh Bằng rồi, có lẽ, ngày mai cậu phải nhờ Trì Phong đưa cậu tới cửa hàng đá quý. Cậu muốn xem, “dị năng” của mình còn có thể dùng được trong thế giới này không.
Sáng sớm 8 giờ ngày hôm sau, Trịnh Hoài Giang khi còn đang say giấc, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cơn ngủ mơ màng. Cậu nhíu mày nhấc điện thoại lên, thấy người hiển thị trên màn hình là Trì Phong, lập tức tỉnh táo lại. Cậu tắt máy, gửi tin nhắn rằng mình lập tức sẽ đi xuống nhà.
Nếu nói cuộc sống hiện tại, Trịnh Hoài Giang không hài lòng điều gì nhất, có lẽ là việc cậu không thể nói chuyện. Như vậy, sẽ có rất nhiều điều bất tiện.
Chỉ thoáng chốc nghĩ như thế mà thôi, Trịnh Hoài Giang nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chọn cho mình một bộ quần áo thoải mái. Khi cậu xuống tầng liền nghe được giọng nói ngắc ngứ của Trịnh Hoài Ngọc: “Anh Phong nói đùa!”
Trịnh Hoài Giang thả nhẹ bước chân, lại nghe thấy Trì Phong lạnh nhạt đáp: “Mong cậu Trịnh giữ khoảng cách. Tôi là người đã có hôn phu, để cậu ấy thấy sẽ khó chịu!”
Trịnh Hoài Giang đợi đến lúc này mới bước ra, quả nhiên, Trịnh Hoài Ngọc thấy cậu thì đôi mắt đã long lanh ngập nước. Cậu ta mím môi: “Anh hai, em đã nghe chuyện hôn sự rồi! Nếu anh không muốn kết hôn, em sẽ cầu xin ba giúp anh! Anh đừng nín nhịn khổ sở, đây là lần thứ hai kết hôn của anh rồi, em thật sự mong anh chọn người mà anh yêu!”