Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi

Chương 26.1: Thứ quan trọng hơn

Đối với Trần Tư Nhung, hôn môi là một điều thân mật và thiêng liêng hơn cả làʍ t̠ìиɦ.

Cô muốn hôn lên đôi môi mềm mại của chủ nhân, nhưng cô đã kiềm chế được bản thân.

Bịt mắt cũng làm giảm đáng kể khả năng phán xét của Trần Tư Nhung đối với chủ nhân của mình.

Hành vi của chủ nhân đều khéo léo và phù hợp, nhưng biểu cảm của chủ nhân thì sao?

Có phải anh cũng nở một nụ cười mãn nguyện và vui sướиɠ như cô không, cho dù khóe miệng anh chỉ là hơi nhếch lên một chút.

Trần Tư Nhung không biết.

Mắt cô bị che nên không thể phán đoán được.

Cô tin rằng, chỉ cần chủ nhân muốn, anh có thể cư xử mà không hề tỏ ra khó chịu.

Vì vậy, Trần Tư Nhung quyết định sau lần này, cứ để chủ nhân suy nghĩ cẩn thận trong một môi trường bình tĩnh và riêng tư, rồi hẵng trả lời câu hỏi của cô, giống như chủ nhân đã hứa với cô rằng anh sẽ không yêu cầu quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng hay thâm nhập vào lần gặp đầu tiên.

Trần Tư Nhung nếm trải cảm giác bí ẩn từ suy nghĩ của chính mình.

Cho dù đàn ông nghĩ rằng điều quý giá nhất là sự kiểm soát tiểu huyệt của phụ nữ, và điều phụ nữ nghĩ rằng quý giá nhất là trái tim đang đập của một người đàn ông dưới nụ hôn này.

Cô cười ra tiếng khi nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ yết hầu của chủ nhân.

Chủ nhân kéo người cô lại, muốn biết tại sao cô lại cười.

Trần Tư Nhung ôm cổ chủ nhân, dụi dụi chóp mũi vào má anh, nói ra những gì cô vừa nghĩ đến.

"Cho nên, sau lần gặp mặt đầu tiên, tôi sẽ để chủ nhân một không gian riêng tư và suy nghĩ xem lần sau có muốn hôn hay không."

Cô nói lại với chủ nhân của mình những gì anh đã nói với cô trước đó.

Những ngón tay của Trần Tư Nhung cũng chạm vào má của chủ nhân, ngón tay cái của cô nhẹ nhàng xoa một bên mặt của chủ nhân.

"Trong lòng Grace, hôn môi là thứ gần gũi với trái tim hơn là làʍ t̠ìиɦ. Không biết chủ nhân có nghĩ như vậy không."

Trần Tư Nhung lại vùi đầu vào trong lòng chủ nhân, thân thể chủ nhân nóng đến mức cô cầm lòng không đậu mà ôm chặt lấy.

Chủ nhân không trả lời câu hỏi của cô, nhưng cũng không hôn cô.

Trần Tư Nhung không thể không tự hỏi câu trả lời của chủ nhân là gì?

Anh đồng ý với quan điểm của cô, cảm thấy nụ hôn quả thật lãng mạn hơn làʍ t̠ìиɦ, cho nên lần này anh sẽ không hôn mình, nhưng là... Nếu chủ nhân nguyện ý hôn mình, cô sẽ không từ chối, vậy tại sao bây giờ anh không hôn mình? Anh cảm thấy quan hệ giữa hai người không đủ để hôn môi sao? Không không, chính cô bảo sau lần này sẽ hỏi lại chủ nhân.

Hoặc là, chủ nhân không đồng ý với cô, anh không cảm thấy nụ hôn quan trọng hơn làʍ t̠ìиɦ, nhưng giờ phút này anh không hôn mình, chỉ có thể là do anh không muốn.

Đôi khi Trần Tư Nhung ghét những cảm xúc phức tạp và nhạy cảm của bản thân, chính cô là người đặt ra những vấn đề này, những giả thuyết này, chủ nhân rõ ràng không bình luận gì.

Tâm trạng trong nháy mắt rơi xuống đáy vực, cơ thể Trần Tư Nhung trở nên vô lực.

Nước mắt lặng lẽ thấm ướt khăn bịt mắt, tranh thủ giọng nói vẫn còn trong trẻo, cô nói với chủ nhân: "Chủ nhân, tôi đi tắm được không?"

Chủ nhân bế Trần Tư Nhung đến mép giường, giây tiếp theo trọng lượng của chủ nhân biến mất khỏi giường.

Ngay sau đó, Trần Tư Nhung nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại.

Cô biết chủ nhân đã rời đi.

Ngón tay vén tấm bịt mắt lên.

Trần Tư Nhung nhìn cánh cửa phòng ngủ đã đóng chặt.

Dáng vẻ của cô trông thật khủng khϊếp, khăn trải giường thật khủng khϊếp, tấm thảm cũng thật khủng khϊếp.

Cô cũng cảm thấy bản thân không ổn.

Nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, Trần Tư Nhung loạng choạng bước vào phòng tắm.