Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi

Chương 25.2: Thỏa mãn (2)

Chủ nhân dùng sức mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú của cô, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh nơi nhạy cảm nhất, thỉnh thoảng cắn nhẹ một cái, tay kia hoàn toàn nắm lấy bên ngực còn lại của cô, tham lam nhìn nhũ thịt trắng như tuyết của cô tràn ra từ kẽ tay.

Trần Tư Nhung khó có thể chịu đựng được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này nữa, dưới sự mυ'ŧ mạnh của chủ nhân, cô hét lên và phun ra ái dịch khắp người chủ nhân.

Cơ thể cô hoàn toàn mất kiểm soát, cô nhào mình về phía trước trong vòng tay của chủ nhân.

Bộ ngực không ngừng phập phồng, hai đầṳ ѵú bị bú đỏ đung đưa qua lại trong không trung.

Hai tay đã quên ôm chặt lấy chủ nhân từ lâu, may mà chủ nhân vẫn luôn ôm lấy cô bằng cả hai tay.

Ống quần của anh ướt đẫm, chất lỏng dư thừa từ từ chảy xuống bắp chân của Trần Tư Nhung rồi thấm vào tấm thảm.

Trần Tư Nhung nhỏ giọng nức nở.

Tựa vào vai anh, vòng tay cô lại ôm anh thật chặt.

Anh ôm Trần Tư Nhung chặt hơn nữa.

Lòng bàn tay vuốt ve từ tóc cô, ra sau lưng, rồi vòng lại trên đầu.

Lặp đi lặp lại như thế.

Cuối cùng, anh vỗ nhẹ vào lưng Trần Tư Nhung.

Trần Tư Nhung đã khóc rất lâu, nhưng thực ra cô cũng không biết tại sao mình lại khóc.

Cô không hề cảm thấy trống vắng to lớn, vì tại thời điểm này, chủ nhân đang ở đây với cô.

Trần Tư Nhung nghĩ, cô đang khóc vì chủ nhân của mình.

Vì có chủ nhân ở đây với cô nên cô mới mừng đến rơi nước mắt.

Chủ nhân cứ vỗ nhẹ vào lưng cô mà không nói một lời.

Cho đến khi tiếng khóc của Trần Tư Nhung biến mất, đứng thẳng dậy khỏi vai anh.

Lúc này chủ nhân mới dừng tay, Trần Tư Nhung biết anh đang nhìn chính mình.

"Chủ nhân."

Giờ phút này giọng nói phát ra mang theo mềm mại, ẩm ướt và quyến rũ sau khi được thỏa mãn.

Trần Tư Nhung "nhìn" anh một cái, im lặng một lát, nói: "Tôi có thể sờ mặt của ngài không? Nếu ngài không muốn, hãy nắm chặt tay tôi."

Chủ nhân không hề động đậy.

Khóe miệng Trần Tư Nhung cố gắng nhếch lên, cô đưa tay lên sờ cổ chủ nhân trước.

Ở giữa cổ là hầu kết của chủ nhân.

Dọc theo hầu kết đi lên, là một cái cằm sạch sẽ không có râu, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa làn da của chủ nhân, trong lòng Trần Tư Nhung cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.

Cô tiếp tục di chuyển lên trên, chạm vào đôi môi khô khốc mềm mại của chủ nhân, không dày không mỏng, vừa phải như gãi đúng chỗ ngứa.

Lên trên nữa là sống mũi cao thẳng cùng đôi lông mày rậm.

Trên má chủ nhân không có chút thịt thừa nào, Trần Tư Nhung thầm nghĩ, anh là một người đàn ông ngay thẳng, Trần Tư Nhung chỉ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào tóc chủ nhân, rồi ngoan ngoãn thu tay về.

Cô không thể không nở một nụ cười trên mặt.

Cô ôm chặt lấy chủ nhân bằng cả hai tay, rồi dùng sườn mặt của mình cọ cọ vào cằm chủ nhân.

Giống như một con mèo được thỏa mãn.

Tay chủ nhân đang ôm cô cũng hơi rụt vào trong.

Trần Tư Nhung dường như được khuyến khích, lại cầu xin nói: "Chủ nhân, tôi có thể hôn ngài không? Nếu ngài không muốn, xin hãy nắm tay tôi."

Chủ nhân vẫn bất động.

Khóe miệng Trần Tư Nhung càng nhếch cao hơn, trái tim cô tuôn ra tình yêu vô hạn trong bóng tối, sau đó cô ngẩng đầu, hướng về phía chủ nhân của mình.

Người đàn ông nghĩ rằng Trần Tư Nhung muốn hôn môi mình.

Vì vậy, anh hơi cúi đầu xuống.

Nhưng Trần Tư Nhung lại mở đôi môi mềm mại và ẩm ướt của mình ra,

—— Dùng sức ngậm lấy trái cổ của anh.