Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi

Chương 26.2: Tiêu cực

Thay vì sử dụng bồn tắm, cô bật vòi hoa sen.

Khoảnh khắc tiếng nước ồn ào tràn ngập phòng tắm, Trần Tư Nhung đã hét lên.

Lẽ ra cô không nên nói những lời đó, không nên hỏi những câu đó.

Bởi vì chủ nhân căn bản không thể nói chuyện với cô.

Vì vậy, những đáp án và cảm xúc tiêu cực tràn ngập dưới sự suy đoán lung tung của cô.

Cô không muốn tắm rửa, cô chỉ muốn chủ nhân ôm cô và nói chuyện với cô.

Nhưng, cô không có cách nào cả.

Nước mắt của cô tuôn ra một cách mất kiểm soát từ chiếc bịt mắt, và dù thế nào đi chăng nữa thì chủ nhân cũng không thể an ủi cô lúc đó được.

Cô cho rằng có thể dạy dỗ mà không có âm thanh và hình ảnh, nhưng bây giờ mới biết được, nếu cảm xúc mất đi sự kết nối, những người đang mông lung sẽ bị đẩy xuống vực bởi chính suy đoán của họ.

Tất nhiên, Trần Tư Nhung biết rằng mọi thứ có lẽ chỉ là tưởng tượng của cô.

Cô không thể không nghĩ đến những điều tồi tệ vì những điều tồi tệ đó luôn xảy ra với cô.

Nước mắt từ từ ngừng lại sau khi Trần Tư Nhung tắm rửa sạch sẽ, lúc này cô phải cảm ơn tấm khăn bịt mắt, nếu không nhất định sẽ bị chủ nhân vạch trần.

Đương nhiên, Trần Tư Nhung cầu mong chủ nhân hiểu hết những yếu đuối của cô, rồi kiên nhẫn an ủi, nhưng đôi khi, cô cũng sợ gây phiền phức cho người khác, chẳng hạn như khi chủ nhân không có cách nào mở miệng được.

Trần Tư Nhung sấy tóc cho đến khi khô một nửa rồi quay trở lại phòng ngủ.

Một âm thanh thông báo phát ra từ điện thoại.

Cô bấm vào tin nhắn, là của chủ nhân.

C: Cô muốn ăn gì vào bữa trưa? Nhà hàng nào cũng được.

Trần Tư Nhung không muốn ăn gì vào lúc này.

Grace: Chủ nhân, xin hãy giúp tôi quyết định.

C: Cơ thể có khó chịu chỗ nào không, đau bụng hay đau mông?

Grace: Không có, chỉ sưng một chút thôi.

C: Mông hay hoa khẩu?

Trần Tư Nhung khẽ cắn môi: Cả hai, nhưng không quá nghiêm trọng.

C: Tôi đã đặt bữa trưa từ một nhà hàng Địa Trung Hải cho cô, nó sẽ được chuyển đến phòng khách sau một giờ nữa, cô có thể tự do di chuyển trong căn hộ.

Grace: Cảm ơn chủ nhân.

C: Grace, vừa rồi do đau quá nên cô mới khóc sao?

Trần Tư Nhung sững người một lúc, ngón tay trên màn hình giơ cao, suy nghĩ về câu hỏi của chủ nhân.

Grace: Là bởi vì cao trào, chủ nhân.

Trần Tư Nhung quyết định giả ngu trước.

C: Cô biết tôi không hỏi cái đó mà, Grace.

Giây tiếp theo Trần Tư Nhung có chút nản lòng, cô thậm chí còn không nhận ra chủ nhân của mình đã phát hiện cô có khóc.

Grace: Không phải vì đau đớn, sao chủ nhân biết được, nghe thấy thanh âm của tôi trong phòng tắm sao?

C: Thời điểm cô bảo cô muốn đi tắm.

Khi Trần Tư Nhung nhìn thấy câu trả lời trên màn hình, hốc mắt của cô lại bắt đầu nóng lên, có phải ngay từ đầu anh đã nhận ra cô có gì đó không ổn không?

Grace: Xin lỗi chủ nhân.

C: Tôi không trách cô khóc, tôi chỉ muốn biết tại sao, Grace, cô khóc là vì tôi không thể nói chuyện với cô sao?

Grace: Không phải, chủ nhân, vấn đề ở tôi.

C: Grace, cô có biết chủ nhân và thượng đế khác nhau chỗ nào không?

Chủ nhân đột nhiên ném một câu hỏi kỳ quái cho cô.

Trần Tư Nhung suy ngẫm, không biết mục đích của câu hỏi này là gì.

Grace: Là . . . gì?

C: Có thượng đế mới biết vì sao Grace của tôi lại khóc, còn chủ nhân thì không biết, chủ nhân chỉ có thể hỏi đi hỏi lại.

Nhìn thấy tin này, Trần Tư Nhung đã bật khóc.