Thứ Hai, cả đoàn bắt đầu chuẩn bị cho chuyến bay đến Melbourne sau vài ngày nữa, xe được đóng gói và vận chuyển đến Melbourne.
Bộ phận quan hệ công chúng giúp bố trí phòng trong khách sạn.
Caesar và các tay đua ở trong phòng tổng thống của khách sạn, những nhân viên còn lại được sắp xếp vào các loại phòng khác nhau tùy theo vị trí của họ, nhưng phòng kém nhất cũng là loại phòng đơn.
Trần Tư Nhung đặt phòng của mình ở tầng thấp nhất có sẵn, bởi vì Caesar sống ở tầng cao nhất.
Sau khi phân phòng xong, James xem qua thấy không có vấn đề gì nên gửi thông báo xuống.
Mười phút sau, James nhận được tin nhắn từ công ty: Mời Grace đến văn phòng của tôi.
James cũng không ngẩng đầu lên: "Grace, Caesar tìm cô."
Trần Tư Nhung đứng yên tại chỗ, không phải cô không muốn gặp Caesar, ngược lại cô thật sự cần gặp Caesar để xác nhận một chuyện, không ngờ Caesar lại trực tiếp gọi cô đến như vậy. .
Để đảm bảo an toàn, Trần Tư Nhung hỏi thêm một câu: “Anh ấy có nói là việc gì không?”
James nhìn vào điện thoại của mình một lần nữa, và Caesar đã gửi một tin nhắn thứ hai như mong đợi.
James: "Anh ấy nói mang theo mẫu PR mà cô đã làm tuần trước, mà sao anh ấy biết cô đang làm cái đó?"
Trần Tư Nhung cười cười: "Thứ sáu tuần trước, anh ấy đến văn phòng và nhìn thấy nó, không ngờ anh ấy còn nhớ."
"À ra vậy." James nói, "Gửi email là được rồi, còn cố ý mời cô phải đi một chuyến. Nhưng cô vẫn nên đi đi, ai bảo anh ấy là quản lý chứ."
"Vâng ạ." Trần Tư Nhung nói, và đứng dậy.
Cô in ra những tài liệu mà cô đã làm vào tuần trước, đóng chúng lại, rồi đi thang máy lên tầng trên cùng.
Toàn bộ tòa văn phòng đều cực kỳ trong suốt, ngoại trừ phòng hội nghị vách tường sử dụng tấm kính mờ lớn, những văn phòng khác đều là tấm kính lớn trong suốt, Caesar cũng không ngoại lệ.
Trần Tư Nhung đến gần cửa, nín thở, giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.” Caesar nói.
Trần Tư Nhung thận trọng liếc nhìn anh, vẻ mặt của Caesar rất tự nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra vào đêm đó.
Trần Tư Nhung thầm xác nhận rằng anh phải là một tay già đời dày dạn kinh nghiệm, nếu không làm sao anh có thể bình tĩnh nhìn cô như vậy.
Caesar đang ngồi sau một chiếc bàn làm việc lớn, văn phòng ấm áp, không cần mặc áo khoác, tay áo sơ mi vẫn theo thói quen xắn lên, Trần Tư Nhung nhìn thấy lòng bàn tay của anh.
Cơ thể nóng lên với tốc độ không thể kiểm soát, ngay cả hơi thở anh thở ra cũng có thể thiêu cháy chính cô.
May mắn thay, Caesar đã nói trước: "Cho tôi xem mẫu PR của cô từ tuần trước."
Trần Tư Nhung cung kính bước tới, đặt nó lên bàn rồi lùi lại hai bước.
Caesar đã nhìn thấy nó, nhưng anh không nói gì.
Anh cúi đầu đọc qua toàn bộ tài liệu, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, anh nói với Trần Tư Nhung về mẫu PR của cô.
Trần Tư Nhung không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước tới và đến gần bàn của anh.
Biểu hiện của Caesar thật sự chuyên nghiệp, đánh dấu đỏ lên nhiều chỗ trong bản mẫu.
Trần Tư Nhung cầm bút lên và kịp thời đánh dấu vào khoảng trống cạnh đó.
Đồng thời cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thấy rõ thái độ của Caesar đối với sự cố của họ như thể nó không hề xảy ra.
Và hôm nay anh gọi cô đến đây, trên thực tế là để truyền đạt thái độ này với cô.
Trần Tư Nhung nhanh chóng bình tĩnh lại và trở nên thoải mái hơn.
Cô đồng ý với kết quả này.
Rạn nứt với Caesar không phải là điều cô muốn, cô rất muốn ở lại với đội.
Trong khoảng nửa giờ, cả hai đã thảo luận về tất cả các vấn đề trong bản mẫu.
Trần Tư Nhung cảm ơn anh, và chuẩn bị xoay người rời đi.
Caesar chợt gọi cô lại.
"Grace."
Trần Tư Nhung cứng người tại chỗ.
"Cô biết tôi gọi cô tới đây không chỉ vì công việc."
Trần Tư Nhung quay lại và giành nói trước khi anh nói tiếp: "Tôi có thể hỏi anh trước một câu không?"
Caesar tựa lưng vào ghế, quan sát cô.
"Có thể."
Trần Tư Nhung khẽ hít một hơi, hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất:
“Chuyện đó có ảnh hưởng đến việc tôi đi hay ở lại đây không?”
Caesar không chút do dự trả lời: "Chỉ có năng lực làm việc của cô mới quyết định cô được làm tiếp hay không."
Trần Tư Nhung thở phào nhẹ nhõm, cô thậm chí còn nở một nụ cười.
"Vâng, cám ơn Caesar."
Caesar mím môi, sau một lúc lâu mới nói: "Cô chỉ muốn hỏi tôi câu đó thôi hả?"
"Đúng vậy."
Caesar im lặng trong chốc lát, "Tôi muốn nói lời xin lỗi với cô, tôi không nên làm như vậy. . . . . . . . ."
Nhưng Trần Tư Nhung nhanh chóng lắc đầu và ngắt lời anh: "Caesar, chuyện này nên kết thúc ở đây."
Caesar mím môi nhìn cô thật sâu.
Trần Tư Nhung nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói: "Nhưng sau này, tôi sẽ giữ khoảng cách nhất định với anh."
Trần Tư Nhung nói xong, cô quay người rời khỏi văn phòng của Caesar.
Đêm đó chủ nhân nhắn tin từ rất sớm, thật hiếm thấy.
Vốn dĩ tần suất trò chuyện của bọn họ đã không nhiều, mỗi tuần chỉ một hai lần, thời gian chủ yếu là buổi tối, chủ nhân rất khi gửi tin nhắn đến lúc cô vừa mới tan việc.
Nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Trần Tư Nhung tự nói với chính mình.
Hơn nữa cô cũng không định nói cho chủ nhân chuyện này, bởi vì đây là chuyện chủ nhân không thể chấp nhận.
Cô không muốn đi theo vết xe đổ của Sara.
Nhưng hiện tại, cô không có cách nào trò chuyện với chủ nhân một cách tự nhiên và không có lỗi như trước, chứ đừng nói là bật video.
Chủ nhân sẽ nhạy bén mà nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với cô.
Trần Tư Nhung gửi lời chào buổi tối đến chủ nhân, rồi gửi thêm một tin nhắn nữa.
Grace: Chủ nhân, chào buổi tối, tôi đã mời Caesar vào nhà uống cà phê và hoàn thành hình phạt của chủ nhân.
C: Rất tốt, Grace.
Grace: Còn một chuyện nữa muốn nói với ngài, ngày mốt đội sẽ bay đến Melbourne để bắt đầu mùa giải mới bận rộn, bắt đầu từ hôm nay, tôi không thể thường xuyên trò chuyện với ngài, nếu có thể, sau chặng đua đầu tiên, tôi sẽ liên lạc lại với ngài.