Thứ mà Trần Tư Nhung đã mua là một túi Espresso Blend được rang sẫm màu, có hương vị caramel nhẹ, giảm bớt vị chua và đắng trong Espresso truyền thống của Ý.
Trần Tư Nhung nghĩ, uống thứ gì đó hơi ngọt có thể khiến Caesar và cô thấy thư giãn một chút.
Cô ngồi xổm trong ngăn tủ dưới đất tìm kiếm mấy phút, giọng nói của Caesar từ phía trên truyền đến: “Cô đang tìm túi hạt cà phê này à?”
Trần Tư Nhung ngẩng đầu lên, Caesar lấy túi hạt cà phê cô mua từ góc bàn ra.
“Đúng rồi!” Trần Tư Nhung hưng phấn đứng lên, “Sao tôi lại quên là mình đã lấy ra rồi nhỉ?”
Cô hơi chóng mặt vì đứng lên quá nhanh, cộng thêm trước đó đã uống nhiều loại rượu cùng lúc nên bây giờ bắt đầu chậm rãi hiện ra tác dụng.
Trần Tư Nhung có chút choáng váng, cô lảo đảo, cánh tay bị Caesar nắm lấy.
“Tối nay e là cô không đủ sức để pha cà phê.” Caesar nói.
Trần Tư Nhung thuận tay ôm lấy cánh tay Caesar, cả người dán vào cánh tay anh, thanh âm tựa hồ là khẩn cầu: “Xin anh đừng đi, tôi có thể pha cà phê, nếu không. . . . . . Nếu không phải hôm nay, tôi không biết khi nào mới có cơ hội hoàn thành trừng phạt..."
Đột nhiên, cô như nhớ ra điều gì, đôi môi ngay lập tức mím chặt lại.
Sau đó thăm dò nhìn Caesar: "Anh không nghe tôi vừa nói gì, đúng không?"
Caesar cúi đầu nhìn cô, trong mắt cô không còn tia trong trẻo vốn có, giống như pha hỗn hợp nhiều loại rượu mà cô đã uống, sau đó hiện lên trong mắt cô.
Nhưng đồng thời, trong mắt cô cũng hiện lên một tia kiên định vô cùng, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh, không chịu buông anh ra.
Caesar hít một hơi thật chậm.
"Được, tôi sẽ ở lại."
Trần Tư Nhung lập tức nhoẻn miệng cười.
Khác với nụ cười trong phòng làm việc trước đó, cô lúc này trở nên thư thái, tinh tế, đồng thời trở nên cuốn hút một cách kỳ lạ, giống như kẹo caramel tan chảy, tỏa ra mùi thơm không thể bỏ qua.
Caesar rụt tay lại một cách kiềm chế.
Trần Tư Nhung dùng ánh mắt xác nhận anh không có ý định rời đi, ngay lập tức bắt đầu xay hạt cà phê.
Cô đổ đầy hạt cà phê vào máy xay, đậy nắp lại và bắt đầu xay.
Caesar đứng bên cạnh cô và quan sát.
Sự bối rối trước đó của anh đã giảm bớt, giờ phút này anh đã thoải mái hơn một chút.
Trần Tư Nhung xay hạt cà phê thật kỹ, sau đó mới nhớ ra là mình còn chưa đun nước sôi trước.
“Ngài chờ một chút.” Nói xong cô liền xoay người đi tìm ấm đun nước.
Caesar thình lình sững sờ tại chỗ.
Bởi vì cô vừa nói tiếng Trung Quốc.
Thân ảnh Trần Tư Nhung quanh quẩn trong phòng, tìm cái ấm đun nước ở trong góc, sau đó đổ đầy nước vào đun sôi, cô chuẩn bị ấm nhỏ giọt và giấy lọc, đổ đầy bột cà phê vào, đợi nước sôi.
Trong phòng ngủ, có tiếng ấm đun nước kêu ục ục.
Trần Tư Nhung thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Caesar.
Lúc này cô nói lại bằng tiếng Anh: "Anh vui lòng đợi một chút, cà phê sắp xong rồi."
Caesar không có trả lời, thời điểm chờ nước sôi, Trần Tư Nhung cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô cố gắng tìm một chủ đề từ tâm trí hỗn độn của mình và nói:
"Tôi hy vọng trong đội chúng ta sẽ có hai người xếp hạng dẫn đầu trong mùa giải mới."
Caesar nhìn cô, không trả lời cô, hỏi: "Kỳ thực tập của cô kết thúc vào giữa mùa giải phải không?"
Anh đột nhiên hỏi một câu, Trần Tư Nhung sửng sốt một lúc, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô mới nói: "Hình như là thế, nhưng tôi ... bây giờ tôi hơi chóng mặt, không thích hợp để trả lời những câu hỏi quá nghiêm túc như này."
Caesar hỏi tiếp: "Cô có thích công việc này không?"
Trần Tư Nhung mạnh mẽ gật đầu.
Lúc gật đầu, mắt cô trở nên ươn ướt, có lẽ là do rượu nên mọi thứ của cô lúc này đều trở nên nhạy cảm, cả cơ thể lẫn cảm xúc.
Khoảnh khắc cô gật đầu, Trần Tư Nhung nhớ lại câu chuyện về việc cô từng bước ra khỏi ngôi nhà đó như thế nào, sự khó khăn khi cô đến Ý một mình, sự vất vả khi đến cửa hàng làm thêm sau khi tan học cho đến nửa đêm.
Cảm xúc ùa về rất nhanh, gần như đúng lúc cô gật đầu.
Bàn tay Caesar đặt ở mép bàn khẽ nhúc nhích, nhưng không hề lau nước mắt cho Trần Tư Nhung.
"Sao lại khóc?"
Trần Tư Nhung lấy mu bàn tay lau nước mắt.
"Tôi rất thích công việc này, tôi xứng đáng với nó và tôi đã làm việc chăm chỉ để có được nó."
Nói xong, cô lại bắt đầu khóc.
Nhưng giây tiếp theo, cô lại lau nước mắt và nói: "Xin lỗi, hình như tôi uống hơi nhiều. Sara nói rằng tôi luôn khóc sau khi uống rượu."
Caesar: "Sara là ai?"
"Sara là bạn của tôi, cô ấy đã đưa tôi vào giới này."
Caesar không hỏi, giới này là giới nào.
Anh nhìn Trần Tư Nhung.
Bởi vì nước mắt vừa rơi xuống, quầng mắt và gò má của cô trở nên đỏ ửng, nước mắt trong suốt tràn lan khắp nơi trên khuôn mặt, có một ít còn thấm vào đôi môi mềm mại của cô.
Cô dựa rất gần vào anh, có lẽ hơi chóng mặt và không thể phán đoán khoảng cách giữa mọi người.