Sau khi đi thang máy đến bãi đậu xe ngầm, Caesar đặt Trần Tư Nhung vào vị trí phụ lái, giúp cô thắt dây an toàn xong, anh đi vòng qua đầu xe mở cửa ghế lái.
Khoang xe rất ấm áp, ghế bọc da cao cấp sưởi ấm cơ thể Trần Tư Nhung, cô khẽ nhắm mắt lại cảm thấy buồn ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe đã trở nên rất quen thuộc.
Suy nghĩ của cô từ từ sáng tỏ một chút, cô quay đầu lại, mới nhận ra Caesar đang nhìn cô.
“Anh… … đưa tôi về?” Trạng thái hiện tại của cô hiển nhiên tốt hơn so với khi ở trong quán bar.
Caesar gật đầu: "Cô cần về sớm, mà tài xế còn chưa tới."
“À.” Trần Tư Nhung lên tiếng, cô gật gật đầu, dáng vẻ rất đáng yêu, “Vậy anh, anh không uống rượu sao?”
"Tôi không uống."
"À, ra vậy." Trần Tư Nhung đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nở nụ cười.
Đèn trần trong xe được bật lên, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt cô, ngũ quan thanh tú, sống mũi nhỏ xinh.
Có lẽ do uống nhiều rượu nên đôi môi cô bây giờ phảng phất một lớp nước mỏng.
Cô mỉm cười một lúc rồi quay lại nhìn Caesar.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, nếu không phiền…” Cô nghiêm túc chớp chớp mắt, như đang cẩn thận tìm kiếm thông tin trong não, “Nếu không phiền, anh có thể đến nhà tôi uống một tách cà phê được không?"
Caesar yên lặng quan sát cô.
"Bây giờ muộn rồi."
"Ừm." Trần Tư Nhung lại gật đầu, "Nhưng…đã lâu lắm rồi."
Suy nghĩ của cô dường như bật tắt trong nháy mắt.
"Mời anh vào nhà uống một tách cà phê thôi, Caesar."
"Bạn cùng phòng của cô không phiền chứ?"
"Bạn cùng phòng của tôi? Anh biết tôi có bạn cùng phòng sao? Ồ, cô ấy không phiền đâu, chúng tôi đã trao đổi vấn đề này trước đó rồi."
“Grace, cô tỉnh rượu rồi?” Caesar nhẹ giọng hỏi.
Trần Tư Nhung thẳng thắn lắc đầu, "Lúc tỉnh táo, tôi không dám như này đâu."
Sau đó, cô đưa tay ra và nắm lấy cánh tay của Caesar.
"Mời anh lên lầu uống ly cà phê, tôi sẽ tự mình pha cho anh."
Giờ phút này, Trần Tư Nhung gần kề trong gang tấc, cô cũng không biết dáng vẻ của mình trông như thế nào.
Hai tay giữ lấy cánh tay anh, cô nghiêng người về phía trước hết mức có thể, bộ ngực mềm mại của cô bị đè ép dưới đường viền cổ áo màu đen, cô nghiêm túc nhìn anh bằng đôi mắt ướŧ áŧ.
Caesar im lặng một lúc rồi tắt máy.
Phòng của Trần Tư Nhung nằm trong phòng ngủ thứ hai của một căn hộ hai phòng có phòng tắm, Caesar theo cô đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trần Tư Nhung cởi giày cao gót rồi chạy đến chiếc bàn nhỏ.
Caesar nhìn quanh phòng.
Một chiếc giường đơn trải ga nhung màu hồng san hô, một chiếc bàn nhỏ không quá lớn.
Trên bức tường đối diện với cuối giường, có một chiếc gương soi toàn thân, bên dưới là một tấm thảm mềm mại.
Hơi thở của Caesar đột ngột chậm lại.
Nhìn thấy Trần Tư Nhung đang lục lọi trong hộp để lấy hạt cà phê, cô ngồi xổm trên mặt đất và mở chiếc hộp bên dưới ra, tìm những hạt cà phê đắt tiền mới mua của mình — cô đặc biệt chuẩn bị cho Caesar.
Nhưng có lẽ tư thế ngồi xổm đã chèn ép bàng quang, cô đột ngột đứng dậy.
Lần nữa đối mặt với Caesar, sắc mặt Trần Tư Nhung trở nên có chút ngượng ngùng.
Cô khép chân lại, nhỏ giọng nói: "Tôi... tôi muốn đi vệ sinh trước."
Nói xong, cô chạy một mạch bằng chân trần vào toilet.
Căn phòng ngủ yên tĩnh trong chốc lát, và rồi, Caesar chắc chắn, cô đã say hoàn toàn.
Vì tiếng nước chảy qua cánh cửa đang mở lọt vào tai Caesar vô cùng rõ ràng.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô, qυầи ɭóŧ rơi xuống bắp chân, váy xốc lên gấp khúc quanh eo, đùi kẹp chặt, sau đó dòng nước ấm từ bên dưới chảy ra.
Rất nhanh, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước rửa tay.
Trần Tư Nhung bước ra ngoài.
Caesar nghĩ, cô đã quá say.
Nếu không thì tại sao chiếc qυầи ɭóŧ kia lại tuột khỏi bắp chân, còn cô lại đi chân trần chạy ra ngoài, chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng lặng lẽ nằm ở cửa toilet.
“Tôi lập tức pha cà phê cho anh!” Trần Tư Nhung chạy lại bàn tìm hạt cà phê.
Caesar ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Anh tự hỏi liệu đêm nay theo cô lên nhà có phải là một quyết định sai lầm hay không.
Bởi vì nơi đũng quần màu xanh đậm đã căng trướng khiến anh không thoải mái.