Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi

Chương 12.2: Thủy Mạn Kim Sơn*

(*) Thủy Mạn Kim Sơn: nước tràn Kim Sơn; ý ở đây là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô gái nhiều đến tràn cả núi, lũ lụt ngập tràn.

Caesar cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh cần một tách cà phê.

Nước trong ấm đã sẵn sàng, Trần Tư Nhung đi lấy mang lại đây.

Cô nhấc nó bằng một tay và đổ nó vào phễu.

Nhưng cô không nắm chắc lực lượng, nước trào ra quá nhiều, một phần trực tiếp xối xuống phễu, bột cà phê vương vãi khắp sàn, còn lại, xông thẳng dính vào tay trái của cô.

Nước sôi sùng sục khiến Trần Tư Nhung trong nháy mắt hét lên một tiếng, cô vừa định ném cái ấm đi, Caesar đã nhanh tay lẹ mắt, chộp lấy cái ấm đặt sang một bên.

Trần Tư Nhung ngậm chặt hai ngón tay trái bị bỏng vào trong miệng.

Những giọt nước mắt lại tuôn rơi.

Caesar trực tiếp bế cô vào phòng tắm, mở vòi nước, rút

tay trái của cô ra, đặt dưới dòng nước chảy mạnh.

Anh ôm lấy cô.

Caesar hoàn toàn ôm Trần Tư Nhung vào lòng, ôm chặt từ phía sau không có kẽ hở.

Quầng mắt của cô càng đỏ hơn, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Cô đã hoàn toàn say, dựa vào ngực Caesar.

Dòng nước vẫn đang không ngừng cọ rửa, cơ thể cô có xu hướng sắp trượt xuống.

Caesar duỗi cánh tay phải ra, vòng qua eo cô.

Cô có khuôn mặt nhỏ, mái tóc dài đen mượt, vành tai màu đỏ và đôi môi hơi hé mở để lộ hàm răng trắng tinh.

Trong gương, cô hoàn toàn bị anh khống chế.

Thật ngoan ngoãn, thật nghe lời.

Ở cửa phòng tắm còn có bộ đồ lót màu trắng cô đã cởi ra.

Trong không gian nhỏ hẹp, Caesar cảm thấy dưỡng khí càng ngày càng loãng.

Cô đã dội nước đủ lâu, hẳn là tay không còn đau nữa.

Nhưng Caesar lại không giơ tay tắt vòi nước.

Anh đang nhìn Trần Tư Nhung trong gương.

Phòng tắm được trang bị đèn sợi đốt, chiếu sáng rực rỡ lên cơ thể cô, ánh ra màu trắng sữa thuần khiết, khiến người ta không khỏi muốn thò tay vào cảm nhận sự mềm mại của dòng nước.

Suy nghĩ trôi đi rất xa, đột nhiên bị giọng nói của Trần Tư Nhung gọi lại.

Cô dường như vừa tỉnh lại sau giấc ngủ ngắn ngủi, nhưng cũng không có mở mắt, lời nói như là khẩn cầu: "Tôi sẽ không nhìn, xin ngài đừng đi."

Một câu nói không đầu không cuối.

Caesar nhìn chằm chằm vào cô trong gương, cô lại bắt đầu nói tiếng Trung Quốc.

Trần Tư Nhung nhắm chặt hai mắt, tiếp tục nói: "Chủ nhân, tôi sẽ không mở mắt."

Cơ thể Caesar cứng đờ.

Cô không còn biết ai đang ở trong nhà mình.

Trần Tư Nhung từ dưới vòi nước rút tay về, cô ôm chặt cánh tay phải do Caesar đưa ra, lần nữa cầu xin: "Chủ nhân, cầu xin ngài đừng đi."

"Tôi biết ngài tới xem tôi, Grace sẽ rất ngoan, tôi không mở mắt sẽ không nhìn thấy ngài."

Caesar sững sờ tại chỗ, anh tùy ý để Trần Tư Nhung xoay người lại, luồn tay qua nách mình, gắt gao ôm lấy anh.

"Làm như vậy, tôi sẽ không nhìn thấy." Trần Tư Nhung nói, "Chủ nhân, tôi rất nhớ ngài."

Caesar phát hiện phía trước áo sơ mi của mình có chút ướt sũng, thanh âm của Trần Tư Nhung càng phát ra ướŧ áŧ hơn: "Chủ nhân, ngài. . . Ngài chưa từng ôm tôi . Tôi biết ngài không chấp nhận gặp mặt, nhưng mà, nhưng mà hôm nay ngài có thể ôm tôi một cái được không? Tôi đã nghiêm túc chấp hành hình phạt mà anh ra lệnh. C. . . . Caesar, hắn uống. . . . . . Hắn đã uống cà phê chưa?" Cô thậm chí tự đặt nghi vấn cho chính mình.

“Hắn uống rồi.” Sau đó Trần Tư Nhung kiên quyết nói, “Tôi pha cà phê cho hắn và bị bỏng tay. Chủ nhân…” Cô thút thít ngắt quãng, “Ngài có thể….. ôm tôi không?”

Thanh âm của Caesar khắc chế mà chậm rãi, vẫn là dùng tiếng Anh hỏi: "Cô không nhìn thấy tôi, làm sao biết tôi là chủ nhân của cô?"

Trần Tư Nhung ôm cánh tay anh càng chặt hơn: "Cảm giác, là cảm giác, là cảm giác của Grace đối với chủ nhân. Chỉ có chủ nhân mới xả nước giúp Grace, cũng chỉ có chủ nhân mới ôm Grace."

Cô nói những lời đó một cách thoải mái, rượu là chất xúc tác lớn nhất của cô lúc này.

Trần Tư Nhung không thể suy nghĩ, vì vậy cũng mất đi khả năng phán đoán mức độ sát thương của những lời này.

Caesar nhớ đến một câu thành ngữ mà anh học được khi học tiếng Trung: ma xui quỷ khiến.

Nếu có một khoảnh khắc nào đó trong đời anh có thể giải thích hoàn hảo từ đó, thì chỉ có thể là khoảnh khắc này.

Anh ôm lấy Trần Tư Nhung bằng cả hai tay.

“Grace.” Anh gọi.

Một cái ôm thân mật, liền mạch và trọn vẹn như vậy đối với cơ thể của Trần Tư Nhung mà không phải thông qua một màn hình xa xôi, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.

Giờ phút này anh mới biết được cô mềm mại như thế nào.

Trần Tư Nhung nói: "Chủ nhân, ngài cứng."

Cô nói xong, vươn tay trái ra, luồn xuống phía dưới nhẹ nhàng bao trùm lấy nó.

Những ngón tay mảnh khảnh mềm mại không thể che hết phần phồng lên của quần tây nên cô chỉ có thể xoa từ từ lên xuống để nắm bắt mọi cảm giác của anh.

Caesar biết mình nên lên tiếng ngăn cản, nhưng vừa mở miệng lại phát hiện mình không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Trần Tư Nhung nghiêm túc vuốt ve nó một lúc, sau đó thì thầm: "Chủ nhân, nó thật lớn."

Caesar hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Loại hành vi không xin phép này cần phải bị trừng phạt, Grace." Anh bắt đầu nói tiếng Trung.

Tim Trần Tư Nhung đập thình thịch: "Chủ nhân, xin ngài hãy trừng phạt tôi."

Cô nói và nắm lấy tay Caesar.

Hướng xuống dưới, xuống dưới nữa.

Xẹt qua bên dưới làn váy, dọc theo cặp đùi tinh tế và mềm mại, đến khu vườn bí mật mà không bị cản trở.

"Chủ nhân, xin ngài hãy trừng phạt tôi."

Caesar ấn nhẹ, nơi đó lầy lội vô cùng.