C hỏi: "Ai là Caesar?"
Suy nghĩ của Trần Tư Nhung trôi dạt khỏi cơ thể vào lúc này.
Anh không biết Caesar, vậy anh không thể là đồng nghiệp trong đội rồi.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, C lại lên tiếng: "Nếu dùng đồ chơi nhỏ thì hãy vặn hết cỡ. Nhắm vào hoa huyệt, nhét vào qυầи ɭóŧ rồi tập trung trả lời câu hỏi của tôi."
C: "Quy tắc vẫn như lần trước, không cho phép lêи đỉиɦ."
Suy nghĩ một lần nữa bị kéo trở về hiện thực, Trần Tư Nhung nói: "Vâng, chủ nhân."
Cô ấn nút hai lần, âm thanh mυ'ŧ vo vo trở nên rõ ràng hơn.
Trong video, cơ thể trắng nõn như ánh trăng của cô bị kiềm chế đung đưa nhưng lại run rẩy không chịu nổi, ngón tay lướt qua mép chiếc qυầи ɭóŧ trắng tinh rồi mạnh mẽ nhấc chúng lên.
Rung lắc dữ dội.
So với lần cuối cùng cô nhìn thẳng vào máy ảnh, việc cô quay lưng lại với điện thoại mang lại cảm giác nhìn trộm càng thêm mãnh liệt.
Anh có thực sự ở phía sau cô hay không, trong tầm với, gần trong gang tấc.
Anh có chĩa điện thoại vào chính mình không, nếu lúc này Trần Tư Nhung quay đầu lại, cô có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của chủ nhân.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ của tiểu huyệt cũng khiến mông cô co rút một cách vô thức, mềm mại và đàn hồi, tạo ra những làn sóng thịt yếu ớt khi run rẩy.
Trần Tư Nhung không thể không đặt tay lên tường.
C: "Cấm đỡ tường."
Cô loạng choạng khuỵu gối xuống, cố gắng giữ thăng bằng.
C: "Ngoan lắm, bây giờ hãy trả lời câu hỏi mà tôi vừa hỏi."
Caesar là ai?
"Caesar là . . . . . . " Trần Tư Nhung có chút do dự, cô có nên kể toàn bộ câu chuyện hay không, nhưng suy nghĩ của cô đã bị chính mình phá vỡ trong giây tiếp theo. Sự thành thật mà chủ nhân đối với cô, là hy vọng rằng cô cũng sẽ trung thực lại với chủ nhân.
Grace: "Caesar là cấp trên của tôi."
C: "Áp lực công việc mà cô nói lúc đầu thực ra không phải từ công việc, mà là do ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© với sếp?"
Grace: "Không, không phải như vậy."
Món đồ chơi nhỏ vẫn đang mυ'ŧ mạnh, giọng nói của Trần Tư Nhung trở nên có chút không ổn định.
Ngực cô hơi phập phồng lên xuống nhằm cung cấp lượng oxy cần thiết để suy nghĩ, ở bên dưới máy ảnh, những ngón chân mềm mại của cô đang khụy xuống, cho thấy rõ giới hạn thể chất của cô lúc này đang mức cực hạn.
Và chủ nhân đang đặt câu hỏi cho cô.
Trần Tư Nhung khó khăn sắp xếp suy nghĩ của mình rồi nói:
"Bởi vì giới hạn ngân sách, vị trí thực tập trong đội là cực kỳ khan hiếm. Tôi…Tôi phải trả giá bằng sự nỗ lực rất lớn, làm được một thành tựu gì đó xuất sắc mới miễn cưỡng có hy vọng ở lại nơi này. Thế nhưng…thế nhưng…"
Trần Tư Nhung rêи ɾỉ, cô nghênh đón một đợt cao trào nhỏ.
Chất lỏng trong suốt ấm áp thấm đẫm chiếc qυầи ɭóŧ trắng tinh của cô, một cột nước nhỏ trong suốt từ từ chảy xuống dọc theo đùi trong của cô.
C: "Thế nhưng cái gì?"
Cao trào qua đi, da^ʍ huyệt của Trần Tư Nhung ngày càng nhạy cảm hơn.
Giọng cô gần như kèm theo những tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng, cô nói tiếp:
"Thế nhưng, sau khi Caesar trở thành Quản lý của đội, nhiệm vụ của tôi trở nên khó khăn hơn... Ưm…Muốn làm một thực tập sinh ưu tú hay…Hay thành tựu nào đó phù hợp với ý của hắn so với trước…A, so với trước càng khó hơn nhiều.”
"Sau khi thực tập kết thúc, tôi có lẽ căn bản… không ở lại được nữa…A…Tôi…”
Trần Tư Nhung lại đạt cực khoái trong sự run rẩy không thể kiểm soát.
Cô không thể chống đỡ việc quỳ thẳng được nữa, ngồi xuống trên bắp chân của mình như thể kiệt sức.
Chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt sũng.
Trần Tư Nhung ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay chống trên mặt đất.
Mái tóc đen dài trượt xuống lưng và trên cả bộ ngực run rẩy của cô.
Dáng người cô mảnh khảnh, cho dù cô đã hơn một lần nhìn thấy chính mình trong thực tế, nhưng suy cho cùng thì đó vẫn là qua lớp quần áo mỏng.
Mà giờ phút này, lưng cô hơi cong, lộ ra rõ ràng một đoạn xương sống.
Nếu các ngón tay bắt đầu trượt xuống từ cổ cô, chúng có thể chạm vào từng khớp, cô sẽ không ngừng rùng mình vì ngứa, sẽ buộc mình phải kiềm chế bản thân vì mệnh lệnh của anh.
Các ngón tay tiếp tục đi xuống.
Nó sẽ đi ngang qua háng cô, anh chắc chắn, nếu lòng bàn tay anh vỗ vào môi âʍ ɦộ của cô giờ phút này, nó sẽ mang đến một tiếng nước lớn, ướŧ áŧ và kéo dài.
Một khoảng thời gian dài im lặng.
Trần Tư Nhung từ từ lấy lại hơi thở.
Cô yêu cầu mình quỳ thẳng trở lại, mái tóc đen của cô chậm rãi di chuyển với cái nghiêng đầu được kiềm chế một cách cẩn thận của cô.
"Chủ nhân."
Giọng nói ướŧ áŧ, mềm mại như mang theo tiếng nước, Trần Tư Nhung tiếc nuối nhìn vào camera của điện thoại.
Cô cao trào.
Cô đã phạm sai lầm.
C: "Câu hỏi của tôi vẫn chưa kết thúc."
Grace: "Vâng, chủ nhân, ngài hỏi tiếp đi."
Trần Tư Nhung lại tự giác quay đầu vào gương.
C: "Lý do gì lại coi sếp cô là đối tượng của tưởng tượng tìиɧ ɖu͙©?"
Grace: "Bởi vì. . . . . . Hắn giống chủ nhân."
C: "Giống như thế nào?"
Grace: "Cảm giác, chính là cảm giác. Hắn…Bao dung tôi, khống chế tôi, giống như. . . . . . Chủ nhân."
C: "Nhìn thấy hắn sẽ làm cô áp lực rất lớn, phải không?"
Grace: “Đúng vậy, một mặt tôi sợ hắn không hài lòng với công việc của tôi, mặt khác… Tôi cần phải kiềm chế bản thân không nên nhìn thẳng vào mắt hắn mọi lúc, tôi sợ phải ở một mình với hắn."
C: "Cô là một người làm việc chăm chỉ, tôi chắc rằng hắn sẽ không đối xử khắc nghiệt với bất kỳ nhân viên làm việc chăm chỉ nào."
Grace: "Sao ngài biết được tôi là kiểu người nào?"
C: "Tôi biết cô."
Trần Tư Nhung ngay lập tức nhớ ra.
"Đúng rồi, chủ nhân biết tôi. Nhưng làm sao chủ nhân biết Caesar là người như thế nào?"
C: "Cô nói rằng hắn giống tôi. Tôi sẽ không làm điều đó, và tôi chắc rằng hắn cũng sẽ không."
Giọng nói của C vang lên qua thiết bị điện tử lạnh lẽo, Trần Tư Nhung cảm thấy đó giống như một bàn tay to ấm áp đang vuốt tóc cô.
Sau cơn cực khoái, hiếm khi cô cảm nhận được sự trống trải và sa sút vô tận.
Cô cảm thấy như mình được chủ nhân lấp đầy, cô cảm thấy như mình được chủ nhân tiếp nhận.
"Chủ nhân."
Trong tiếng gọi này, giọng nói của Trần Tư Nhung chứa đựng quá nhiều cảm xúc.
"Tôi muốn tiếp nhận trừng phạt."
Đầu bên kia im lặng trong giây lát.
C nói: "Tốt lắm. Nếu cô sợ ở một mình với Caesar, thì hãy tìm cơ hội mời hắn đến nhà cô uống một tách cà phê."