Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi

Chương 9: Đối tượng ảo tưởng Ŧìиɦ ᗪu͙ƈ

Bố chưa bao giờ xin lỗi.

Sinh ra trong một gia đình cực kỳ truyền thống như vậy, bố cô giống như "Thượng đế" trong pháo đài nhỏ.

Ông ấy chịu trách nhiệm và kiểm soát mọi thứ.

Ông ấy sẽ không thừa nhận sai lầm của mình, cũng sẽ không thừa nhận điểm yếu của mình.

Tuy nhiên, khi Trần Tư Nhung lớn lên, cô không cảm thấy bố mình mạnh mẽ như thế.

Thay vào đó, cô cảm thấy bố mình khá là yếu đuối.

Ông ấy làm việc ở bên ngoài vất vả bao nhiêu, bị khinh thường bao nhiêu, thì lúc về nhà sẽ đem mọi dồn nén đó trút giận lên mẹ và các con, ông ấy hiểu lầm, hiểu sai ý của các con, và cuối cùng kết thúc bằng một câu "Chẳng lẽ bà muốn tôi xin lỗi bà sao?"

Tất cả những tủi nhục và bất bình cuối cùng như một chiếc gai nhọn đều bị nuốt ngược vào trong, nhưng thực tế nó không hề bị tiêu hóa.

Đây không phải là điểm mạnh được Trần Tư Nhung công nhận.

Sức mạnh thực sự là không ngại bộc lộ sự yếu kém của mình, là bình tĩnh đối mặt với vết thương rỉ máu, là luôn nhìn thẳng vào gốc rễ của mọi vấn đề.

Mà không phải là che đậy nó.

Cuộc đối thoại dừng lại tại hai dòng tin nhắn của C khá lâu.

Những lúc như vậy, Trần Tư Nhung không thể không nghĩ đến Caesar.

Nhớ tới câu nói của anh: "My bad, Grace."

Tên viết tắt của anh cũng là C, nhưng cô vừa xác nhận chiều nay rằng Caesar không nói được tiếng Trung Quốc.

Vì vậy, Trần Tư Nhung không khỏi bắt đầu suy đoán rốt cuộc anh là ai.

Anh nói rằng anh đã nhìn thấy cô trong cuộc sống thực.

Trần Tư Nhung lọc ra những dữ kiện quan trọng: một người đàn ông, biết nói tiếng Trung Quốc, có chữ C trong tên và tính cách điềm tĩnh.

m thanh thực tế không phải là cơ sở đáng tin cậy để tìm kiếm, bởi vì giọng nói của con người khi truyền qua thiết bị điện tử sẽ luôn có một số thay đổi.

Trần Tư Nhung nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, đoàn xe pit crew (nhân viên khu vực bảo trì) Lee của đội là người Trung Quốc, first name của anh ấy là Chengyu; Chris chou, một sinh viên đại học bán thời gian trong quán cà phê vào cuối tuần, có ký tự C trong cả họ và tên; Trong số các nghiên cứu sinh cùng lứa với cô, cũng có nhiều người Trung Quốc. . . . .

Trần Tư Nhung biết rõ tìm kiếm như thế này chẳng khác nào như mò kim đáy bể.

C: Cô đã tìm được người phù hợp với suy đoán của mình chưa?

Vào lúc này, tin nhắn của C nhảy đến.

Grace: Chưa.

C: Grace, nếu tôi nhớ không lầm, hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải quyết.

Grace: Đúng vậy.

C: Vậy cô hẳn là nên gọi chủ nhân.

Trần Tư Nhung hít một hơi trước khi kịp phản ứng.

Cũng đúng, anh đã thú nhận mọi thứ và giải thích rõ ràng.

Sau tai đỏ hồng một mảng, Trần Tư Nhung nhanh chóng gửi tin nhắn.

Grace: Xin lỗi chủ nhân.

C: Vui lòng bật video lên, Grace.

Trái tim của Trần Tư Nhung lỡ mất nửa nhịp, cô lập tức từ chỗ ngồi bật dậy, tay chân luống cuống vội vàng mặc áo ngủ vào.

Trong một chớp mắt, cô nghĩ tại sao mình phải mặc váy ngủ, nhưng cơ thể đã khiến cô chạy đến tấm thảm cạnh tường và ngồi xuống, bấm bật video.

Cô nghĩ, có lẽ lúc này không chỉ có một mình cô hồi hộp.

Thừa nhận mất kiểm soát ham muốn tìиɧ ɖu͙© đối với cô, cũng là một sự thừa nhận đối với Trần Tư Nhung.

Nếu có thể, Trần Tư Nhung cũng muốn nhìn thấy chủ nhân. . . . Mất kiểm soát.

Nhưng trước khi suy nghĩ của cô hoàn toàn bay ra khỏi phòng, giọng nói của C đã vang lên từ điện thoại.

C: Grace, hãy cởϊ qυầи áo và quỳ trước gương.

Trần Tư Nhung ngoan ngoãn hạ tay xuống, cầm lấy gấu váy nhấc lên.

Chiếc váy trắng dần dần xếp lớp trên cặp đùi tinh tế của cô, trở thành một dải ren trắng mềm mại thanh khiết.

Cô cũng đang mặc một chiếc qυầи ɭóŧ thấp đáy màu trắng tinh khiết.

Cái bụng phẳng lì kéo dần lên trên, cuối cùng lộ ra bầu ngực căng tròn, đầṳ ѵú hếch lên.

Mái tóc xoăn đen dài xõa xuống như thường lệ, núʍ ѵú của cô bị cọ qua nhẹ nhàng, vành tai phía sau của cô cũng dựng lên rõ ràng.

Dù không phải là lần đầu tiên, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó khác lạ khi họ làm hòa sau cuộc cãi vã.

Tim đập thình thịch, Trần Tư Nhung biết, đó là bởi vì anh đã nhìn thấy cô ngoài đời, nhưng cô lại không biết anh là ai.

Anh có thể là bất kỳ người đàn ông nào mà cô từng gặp, có thể chỉ gặp một lần, hoặc có thể quen thuộc hơn Trần Tư Nhung nghĩ.

Ngoài đời thực, cô là Trần Tư Nhung ăn mặc chỉnh chu, bảo thủ trong vùng an toàn của bản thân.

Còn trên Internet, cô khỏa thân thủ da^ʍ trước mặt anh. . . . . . .

Cô không nên nghĩ đến mấy cái này.

Trần Tư Nhung biết mình lại bị ướt.

Cảm giác cấm kỵ không gì sánh kịp, đôi mắt kia luôn nhìn chằm chằm vào cô, liệu anh đã từng nhìn cô như thế trong cuộc sống hàng ngày chưa.

Xuyên qua áo khoác, đồ lót của cô, nhìn thấy cơ thể trần trụi, không một mảnh vải của cô.

Trần Tư Nhung không thể không nhìn chằm chằm vào ô màu đen nhỏ trên màn hình.

C: "Quỳ trước gương."

Grace: "Vâng thưa chủ nhân."

Trần Tư Nhung chắc chắn rằng vị trí của điện thoại đã chính xác, sau đó quỳ xuống trước gương.

Điện thoại hướng về phía sau lưng của cô, cô có thể nhìn thấy rõ ràng cặp mông thịt bị đè ép sau chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, tạo thành một vòng cung hình tròn vừa với cảm giác của bàn tay.

Khi spank với một lực vừa phải, có thể để lại vết đỏ thẩm mỹ trên cặp mông căng tròn, đàn hồi của cô.

Đồ lót màu trắng càng là điều cấm kỵ trong ham muốn tinh khiết tối thượng.

Cô ngây thơ, trong sáng, năng động, tốt đẹp, những kẻ xấu xa sẽ muốn xé xác cô một cách triệt để.

C không nói chuyện một lúc lâu, Trần Tư Nhung cũng yên lặng nhìn mình trong gương.

Anh chỉ kêu quỳ xuống, chưa nói thêm cần làm gì khác.

Toang rồi, ham muốn tìиɧ ɖu͙© của Trần Tư Nhung đang hoành hành.

Cô nghĩ tới lúc cô đạt cao trào, chủ nhân cũng đồng thời bắn ra, cô không nhịn được mà tiết nhiều dịch thể hơn.

Nhưng mà. . . . Cũng thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Trần Tư Nhung...lại muốn lêи đỉиɦ một lần nữa.

Lần này, cô muốn lắng nghe kỹ giọng nói của chủ nhân.

Có lẽ anh sẽ không phát ra tiếng động nào, có lẽ... Nếu cô lắng nghe cẩn thận.

Đồ chơi nhỏ được đặt trên tủ cạnh gương, Trần Tư Nhung lẳng lặng cầm nó lên.

Khởi động nó, có âm thanh vo ve trong phòng ngủ.

Tim đập thình thịch như bao trùm Trần Tư Nhung, cô vẫn chưa nghe thấy chủ nhân nói "dừng lại".

Đôi môi hồng nhuận lẳng lặng cười rộ lên, Trần Tư Dung cầm món đồ chơi nhỏ đưa xuống dưới.

C: "Trong lúc thủ da^ʍ, cô đã nghĩ gì?"

Đồ chơi nhỏ đã dồn dập mυ'ŧ vào hoa khẩu của Trần Tư Nhung, nhưng cô vẫn chưa bật mức tối đa.

Grace: "Nghĩ đến chủ nhân. . . . . . Mất khống chế."

C: "Trong đầu cô có nghĩ đến một ai cụ thể không?"

Grace: ". . . . . . Không, không biết chủ nhân có dáng vẻ như thế nào."

C: "Chúng ta chưa gặp nhau, vậy nên cô có thể chọn bất cứ ai mà cô muốn tưởng tượng đến. Tôi sẽ không tức giận."

Trần Tư Nhung vô tình ấn mạnh vào, kɧoáı ©ảʍ từ tiểu huyệt kèm theo lời nói của chủ nhân khiến Trần Tư Nhung rêи ɾỉ thành tiếng.

Cô được phép chọn một đối tượng tưởng tượng tìиɧ ɖu͙©.

Trong đầu cô hiện lên bộ âu phục màu đen, chiếc quần bó sát ở đùi anh tạo thành những nếp gấp khi anh ngồi xuống, nếu những ngón tay mảnh khảnh và khỏe khoắn của anh đưa vào hoa huyệt của cô, cô sẽ dễ dàng phun ra thứ nước trong suốt.

Trần Tư Nhung khó có thể ngăn chặn loại tưởng tượng này, trong gương, đôi mắt cô trở nên ướŧ áŧ, hơi thở gấp gáp tạo thành một làn sương nhỏ dưới gương, trước khi cao trào nhỏ ập đến, Trần Tư Nhung nói:

"Tôi đang nghĩ đến... ... Caesar."