Trong phòng đồ uống, chỉ có tiếng máy pha cà phê lại bắt đầu kêu vo vo, Trần Tư Nhung cố hết sức nuốt lại trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô bỏ cuộc ý nghĩ “chạy mất dép”.
Cô cầm lấy ly cà phê đặt lại trên bàn, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Không, tôi không sợ anh, Caesar."
Caesar khẽ gật đầu: "Vậy vừa rồi vì sao cô lại muốn chạy trốn?"
"Tôi… không có."
"Cô thậm chí còn quên thêm đường vào cà phê của mình."
Trần Tư Nhung bóp chặt cái ly, giọng điệu bình tĩnh: "Tối qua tôi ngủ không ngon, nên hôm nay tâm trạng không được tốt."
“Áp lực công việc quá lớn?” Hình như anh rất quan tâm đến cấp dưới của mình.
Sự cảnh giác và lo lắng của Trần Tư Nhung hơi tiêu tan.
Cô lắc đầu: "Không phải chuyện công việc."
"Đó là vấn đề cá nhân sao?"
Trần Tư Nhung gật đầu.
Caesar không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: "Nếu có công ty nào có thể giúp đỡ chỗ ở, cứ việc nói ra."
Trần Tư Nhung mỉm cười có chút bất lực, nhưng cô biết Caesar là có ý tốt.
“Cám ơn anh, nhưng không cần đâu.” Nói xong, cô cảm thấy mình nên đáp lại chút phép tắc xã giao, vì vậy nói thêm: “Chạy qua chạy lại giữa các nước vất vả lắm.”
"Đúng vậy."
"Tôi tưởng anh sẽ không đến họp."
Caesar: "Xảy ra tình huống ngoài ý muốn, cho nên quyết định bay trở về."
“Ra là như vậy.” Trần Tư Nhung không có ý định đi sâu vào riêng tư của người khác.
“Vậy tôi về trước nhé, cũng sắp năm giờ rồi.” Trần Tư Nhung nói xong đang định quay người lại, đột nhiên thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe nói mẹ anh là người Trung Quốc, vậy anh có biết nói tiếng Trung không?"
Vẻ mặt Caesar bình thường: "Mẹ tôi không sống cùng chúng tôi từ rất sớm, vì vậy tôi không lớn lên trong môi trường học tập của người Trung Quốc."
“À ra là thế, xin lỗi anh.” Ý tứ của Caesar không thể rõ ràng hơn, Trần Tư Nhung cũng không tiện hỏi nữa, “Cuối tuần vui vẻ, Caesar.”
"Cám ơn, chúc cô có một cuối tuần tuyệt vời."
Trần Tư Nhung chậm rãi đi ra khỏi phòng đồ uống, một cảm giác kỳ lạ.
Thật ra nói chuyện với Caesar cũng không khó như cô tưởng tượng, tuy rằng anh dễ dàng chọc thủng sự căng thẳng của cô, nhưng thực ra anh cũng không có bất kỳ phán xét tiêu cực nào đối với cô.
Thay vào đó, Trần Tư Nhung cảm thấy hào phóng.
Anh đang giúp đỡ cô ấy.
Đầu lưỡi nếm được vị ngọt nhàn nhạt trong cà phê, Trần Tư Nhung không khỏi một ngụm uống cạn.
Sau khi tan tầm về nhà, Trần Tư Nhung đi tắm sớm, sau đó mở máy tính ra để tìm bộ phim còn đang xem dở.
Có một mùi thơm nóng hổi tỏa ra từ thùng mì gói, cô ngồi vào bàn và thoa sữa dưỡng thể lên người.
Nói chung có một chút đáng sợ.
Thật ra cô biết tại sao.
Có một từ quanh quẩn trong đầu Trần Tư Nhung cả ngày, nói thật thì cô cũng không phải người ngu ngốc.
Đầu tiên đánh bạn thật mạnh, sau đó đưa ra phần thưởng và khen ngợi, cố gắng khiến bạn biết ơn anh ta, Trần Tư Nhung nghĩ, có lẽ cô đã gặp một PUA (pick up artist).
Anh hoàn toàn không có ý định kết thúc mối quan hệ của họ khi video bắt đầu, vì vậy không có nghĩa là cuối cùng anh đã thay đổi quyết định.
Đây là thủ thuật của anh ngay từ đầu.
Anh là một người đàn ông rất thông minh, vì vậy anh cũng biết cách dễ dàng khơi gợi cảm xúc của người khác bằng lời nói.
Anh đã làm được, cả ngày nay Trần Tư Nhung như mất hồn mất vía.
Trong hộp thoại, tin nhắn cuối cùng là lời nhắc kết thúc cuộc gọi của Trần Tư Nhung.
Lẽ ra anh nên đợi câu trả lời của cô, một câu trả lời cầu xin, khiêm tốn, phục tùng.
Tiếng cười phát ra từ máy tính, mùi mì gói càng nồng đậm hơn.
Sara nói rằng việc tiếp tục một mối quan hệ cần sự cố gắng của cả hai người, sự thỏa hiệp là điều cô phải đối mặt.
Nhưng Trần Tư Nhung nghĩ, Sub không phải thấp hèn, không có nguyên tắc, không đáng được tôn trọng.
Sub và Dom về cơ bản là bổ sung cho nhau.
Bây giờ cô đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, cô không nên tiếp tục phát triển sai lầm đó.
Đây không phải là mối quan hệ mà cô muốn.
Chuông điện thoại reo vang, mì ăn liền của Trần Tư Nhung đã sẵn sàng.
Nhưng trước khi tập trung thưởng thức bát mì ăn liền này, cô muốn giải quyết một số việc cho xong.
Trần Tư Nhung nhấc điện thoại, nhưng lúc này lại nhận được một tin nhắn.
C: "Chào buổi tối, Grace."
Trần Tư Nhung sững người trong giây lát, cô không ngờ C lại chủ động gửi tin nhắn cho mình.
Grace: "Chào buổi tối."
Cô đã không thêm chủ ngữ đối tượng, cảm xúc của cô không thể rõ ràng hơn.
C: "Cô đang tức giận."
Grace: "Đúng vậy."
C: "Cô có muốn chia sẻ lý do với tôi không?"
Trần Tư Nhung tạm dừng video trong máy tính của mình, căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Cô nghiêm túc gõ chữ.
Grace: "Tối hôm qua có phải ngài đã PUA tôi không? Anh nói là vừa mở video ra đã quyết định chấm dứt mối quan hệ, thực ra là anh muốn công kích lòng tự tin của tôi. Ngài muốn công kích tôi chỗ nào? Dáng người tôi không đầy đặn quyến rũ, ngực không đủ căng tròn mướt mát, hoa huyệt của tôi cũng không được trắng nõn và mềm mại như trong phim AV hay giọng nói của tôi chưa đủ hay? Sau khi tôi thủ da^ʍ xong, ngài lại nói rằng ngài đổi ý. Ngài mong rằng tôi sẽ cảm nhận được đặc ân đó của ngài ư, để tôi có thể thủ da^ʍ nhiều hơn trong tương lai, cố gắng ra sức làm hài lòng ngài? Đó có phải là ý định tối qua của ngài không?"
(*) PUA = Pick-up Artist: Các nghệ sĩ bán tải, thường tự nhận mình là cộng đồng quyến rũ hoặc cộng đồng bán tải, là một phong trào có mục tiêu là quyến rũ và thành công về mặt tìиɧ ɖu͙©. Cộng đồng tồn tại thông qua các bản tin và blog trên Internet, tiếp thị, diễn đàn và nhóm, cũng như các câu lạc bộ địa phương, được gọi là "hang ổ".
Sau khi gõ ra chuỗi văn bản dài ngoằng này và gửi chúng đi, ngực của Trần Tư Nhung phồng lên như thú nhồi bông bị ướt, nhưng cô cảm thấy điều đó là cần thiết và cô cảm thấy mình đang làm đúng.
Câu trả lời của C đến nhanh hơn nhiều so với cô mong đợi.
C: Không phải.
C: Vì suy nghĩ này nên cô không vui à?
Grace: Đúng vậy, Sub cũng nên được tôn trọng.
C: Xin lỗi vì tối qua tôi đã nói với cô như vậy. Cô nói không sai, Sub cũng cần được tôn trọng. Sự thẳng thắn thành khẩn không nên chỉ được trao từ bên này sang bên kia. Tôi nguyện ý giải thích hành vi của mình ngày hôm qua.
Thái độ của anh tỏ rõ sự chân thành vô cùng của mình.
Trái tim của Trần Tư Nhung trào dâng chất lỏng ấm áp.
Grace: Ngài nói đi.
C: Lý do tôi muốn kết thúc là tôi đã gặp cô trong đời thực và tôi không muốn chuyện này có bất kỳ điểm giao thoa nào với cuộc sống thực của tôi.
Trần Tư Nhung trợn mắt há hốc mồm.
C: Cô không cần phải đoán tôi là ai, đó là điều không tốt cho mối quan hệ của chúng ta.
C: Về lý do tôi đổi ý, thật ra rất đơn giản, tôi mất khống chế, và tôi cần lấy lại quyền khống chế đó.
Trần Tư Nhung tập trung ánh mắt vào câu trả lời cuối cùng của anh.
Anh nói rằng anh đã mất quyền kiểm soát và anh cần phải lấy lại nó, đó là lý do tại sao anh quyết định tiếp tục mối quan hệ của họ.
Grace: Ngài nói "mất kiểm soát" nghĩa là gì?
Trần Tư Nhung gửi tin nhắn này đi, có thể cô thực sự biết câu trả lời, nhưng cô muốn chính anh trả lời.
Tim đập hoảng loạn, tưởng chừng như ngừng thở, Trần Tư Nhung chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Đột nhiên, tin nhắn của C nhảy ra.
C: "Tôi mất kiểm soát" có nghĩa là thời điểm cô cao trào, tôi cũng xuất tinh.
C: Tôi mất kiểm soát ham muốn tìиɧ ɖu͙© đối với cô, Grace.