Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi

Chương 8.2: Sợ tôi à

Buổi chiều, bộ phận quan hệ công chúng tổ chức một cuộc họp thường kỳ để thảo luận về những email nhận được vào sáng nay.

Khuôn mặt của James trở nên u ám khi nghe tin Caesar từ Nhật Bản trở về sớm và chuẩn bị tham dự cuộc họp, nhưng khoảnh khắc thấy Caesar bước vào phòng họp, biểu cảm của James nháy mắt thay đổi.

Cuộc họp kéo dài tổng cộng gần hai tiếng đồng hồ.

Chủ yếu là James và Caesar thảo luận về một số vấn đề cụ thể của các quy tắc chi tiết trong văn kiện, Trần Tư Nhung và những người khác lo ghi chép là chính.

Một đồng nghiệp gửi tin nhắn từ máy tính: Tôi nghe nói Caesar đã hoàn thành bản thảo này trên máy bay.

Trần Tư Nhung giả vờ đang ghi lại nội dung cuộc họp và trả lời: Là sao?

Đồng nghiệp: Tôi nghe Alen cùng đi Nhật Bản nói rằng Caesar đang vội trở về Ý, hôm qua anh ấy đã gọi máy bay riêng đưa về vào rạng sáng theo giờ Nhật Bản, bay hơn mười tiếng đồng hồ mới tới, vừa hạ cánh một giờ trước.

Grace: Sao anh ấy về vội thế?

Đồng nghiệp: Chắc là vì phải tham gia cuộc họp này. #biểu cảm hài hước#.

Trần Tư Nhung giả vờ như vô tình nhìn Caesar, anh đang thảo luận về thông cáo báo chí về chuyến đi Nhật Bản với James.

Trong phòng họp bật điều hòa, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng và áo vest, cà vạt màu xanh đậm gài dưới áo vest, chiếc kẹp cổ màu bạc sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Anh nói chuyện đâu vào đấy, giọng trầm hơn so với C.

Không phải anh ấy, Trần Tư Nhung lại bất giác nghĩ tới.

Cô nhìn đi chỗ khác.

Cuộc họp kết thúc vào đêm trước khi tan việc, James gọi các đồng nghiệp xung quanh Trần Tư Nhung để soạn thảo tài liệu mới, Trần Tư Nhung đặt máy tính trở lại nơi làm việc, cầm cốc đi đến khu đồ uống để lấy cà phê.

Vì nay là thứ sáu, tất cả mọi người sẽ tan làm sớm, chỉ có bọn họ còn ở công ty vì bận họp, Trần Tư Nhung định rót đầy tách cà phê rồi rời đi sau khi uống xong.

Không có ai trong phòng đồ uống, vì vậy cô đổ một ít hạt cà phê vào máy pha cà phê rồi đặt cốc của mình lên đó.

Chiếc máy pha cà phê nhanh chóng vang lên âm thanh làm việc, cô dựa lưng vào mặt bàn, suy nghĩ nhanh chóng bay đi nơi khác.

Đột nhiên, cánh cửa phòng đồ uống vang lên.

Trần Tư Nhung định thần lại, phát hiện ra là Caesar.

Khi anh bước vào, anh cũng nhẹ nhàng trở tay đóng cửa lại.

Trong công ty có luật bất thành văn, tốt nhất không nên đóng cửa phòng trà, duy trì sự minh bạch là điều tốt cho mọi người.

Ngay khi Trần Tư Nhung muốn nhắc nhở anh, Caesar đã lên tiếng trước.

“Grace.” Anh gọi tên cô.

Có lẽ là bởi vì khoảng cách hơi gần, cũng có thể là bởi vì không gian phòng đồ uống nhỏ hẹp, thanh âm Caesar càng trầm hơn.

Anh bước đến gần Trần Tư Nhung và đặt chiếc cốc xuống bên cạnh cô.

Âm thanh lanh lảnh và khắc chế của thủy tinh chạm vào mặt bàn dường như đang cùng nhau đập vào trái tim của Trần Tư Nhung.

Cô vô thức đứng thẳng dậy, không còn dựa vào thành bàn nữa.

“Anh cũng tới lấy cà phê à?” Nỗi lo lắng ban đầu về việc yêu cầu anh mở cửa vào giờ phút này đã bị vô hiệu hóa, anh đã bước vào, Trần Tư Nhung không thể yêu cầu anh quay lại và mở cửa ra. Bây giờ cà phê của cô đã xong, cô cũng có thể rời đi càng sớm càng tốt.

Máy pha cà phê ngừng hoạt động, Trần Tư Nhung không dám hành động quá hấp tấp, cô giả vờ bình tĩnh lấy cốc ra, thậm chí còn cười với Caesar.

"Cà phê của tôi xong rồi, tôi đi đây. Chúc Caesar cuối tuần vui vẻ."

Sau khi nói xong, Trần Tư Nhung nhanh chóng nhấc chân và đi về phía cửa.

Nào ngờ, cô mới đi được hai bước, chợt nghe thấy giọng nói của Caesar từ phía sau: "Grace, cô quên bỏ đường."

Tiếng giày cao gót thanh thúy lập tức dừng lại, Trần Tư Nhung lúng túng, vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi quên mất."

Theo đó cô quay lại và đi về phía máy pha cà phê.

Caesar vẫn luôn nhìn cô.

Ánh mắt Trần Tư Nhung đảo quanh trên bàn mấy vòng, cũng không thấy túi đường đâu.

Caesar lấy hai gói từ tủ bên cạnh, đưa qua.

"Mấy túi đường ở trong tủ."

"À vâng, xin lỗi, tôi quên mất."

Trần Tư Nhung hầu như không dám nhìn Caesar.

Nhiệt độ trong phòng đồ uống dường như tăng cao một cách khó hiểu, cô cảm thấy nóng vô cùng.

Không biết tại sao, tại sao lại biến thành như vậy.

Vốn dĩ cô chỉ là không muốn hai người ở trong không gian kín nên mới bưng cà phê rời đi, ai biết trong lúc hoảng loạn lại quên thêm đường.

Nhưng. . . Nhưng cô rõ ràng có thể bảo rằng tôi không có thói quen thêm đường?

Khoảnh khắc xé gói đường, một tia hối hận lóe lên trong tâm trí Trần Tư Nhung.

Nhưng ngay sau đó cô nhận ra rằng đó không phải là lỗi của mình.

Anh nói là: "Grace, cô quên thêm đường."

Thay vì: "Grace, cô có cần thêm đường không?"

Anh không cho cô một sự lựa chọn nào cả.

Một loại ảo giác bị kiểm soát hoàn toàn quấn chặt Trần Tư Nhung như một mạng nhện dày đặc.

Cô hơi siết chặt những ngón tay đang cầm que khuấy, tự nhủ bản thân không được hoảng loạn như thế này.

Đường được khuấy đều hòa tan hoàn toàn vào cà phê, Trần Tư Nhung ném cái khuấy vào thùng rác, chuẩn bị rời đi lần nữa.

Lúc này Caesar mới chậm rãi đổ đầy cà phê, anh nói: "Grace, cô sợ tôi sao?"