Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi

Chương 6: Ŧɦủ ᗪâʍ

C hỏi: Lý do tự an ủi là gì?

Trần Tư Nhung nghĩ rằng câu đầu tiên của anh hẳn là "bật video lên".

Đây là câu trả lời từ chủ nhân cũ của cô.

Bản chất của đàn ông là như thế, những chủ nhân mà bạn tìm thấy trên Internet có thể không thực sự hiểu Dom và Sub là gì. Một số người đàn ông giả làm Dom, nhưng thực chất họ đang tìm kiếm những nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© phục tùng họ vô điều kiện.

Đôi khi Trần Tư Nhung gặp phải những tranh cãi này trong nhóm, cô sẽ cảm thấy buồn, cô cảm thấy có lẽ bản thân cô không tìm được một chủ nhân phù hợp với trái tim mình trong cuộc đời này.

Chuyện này quá khó khăn, ai cũng biết.

Nhưng C đã hỏi cô "Lý do tự an ủi là gì?"

Cơ thể khô nóng dần dịu đi trong niềm suy tư vấn đề, Trần Tư Nhung ngồi ở trước gương nhìn điện thoại.

Trong lòng cô có một loại nghi vấn mờ mịt, cô không biết anh hỏi câu này có mục đích gì?

Là tán tỉnh? Muốn hâm nóng bầu không khí?

Hay là, anh thực sự quan tâm đến những lý do đằng sau chuyện này?

Ngón tay trên màn hình lướt lướt vài cái.

Grace: Bởi vì ham muốn tìиɧ ɖu͙© ập đến.

Trần Tư Nhung đã chọn câu trả lời thẳng thắn.

C: Có lý do nào khác không?

Trần Tư Nhung hơi mím môi, anh thực sự quan tâm đến việc vì sao cô thủ da^ʍ, thay vì yêu cầu cô mở video ngay giây tiếp theo khi nghe thấy cô thủ da^ʍ và quay phía dưới cho anh xem.

Ngọn tóc ẩm ướt lạnh băng dính vào cánh tay Trần Tư Nhung, biểu cảm trên mặt trở nên có chút ngưng trọng.

Grace: "Còn có một tình huống khác, đó là khi tôi căng thẳng, tôi sẽ thường xuyên tự an ủi để ép bản thân thoát khỏi cảm xúc lo lắng đó."

C: Hiệu quả như thế nào?

Grace: Có thể giải tỏa phần nào lo lắng, nhưng cũng dễ rơi vào trạng thái trống rỗng mới.

C: Hiểu rồi, cô rất khó kiểm soát cảm xúc của mình.

Grace: Ừm, ngài nói đúng.

C: Nhưng vì công việc của cô, lúc nào cũng dễ rơi vào tình trạng căng thẳng, nên cô hy vọng có người có thể giúp mình.

Grace: Đúng vậy.

Trần Tư Nhung cảm thấy tim mình đập thình thịch, dường như anh đang cố gắng tìm hiểu tình hình hiện tại của cô, sau đó đưa ra kết luận về mối quan hệ của họ: tiếp tục hay dừng lại.

Bên kia màn hình, tin nhắn của C không đến nhanh như mọi khi.

Trần Tư Nhung không thể chịu đựng được nỗi dằn vặt của sự chờ đợi, dựa chặt vào bức tường cứng đằng sau.

Những cảm xúc tiêu cực lập tức ập đến và bao phủ cô.

Trần Tư Nhung tự nhận mình không phải là người lạc quan.

Từ hoàn cảnh gia đình lúc nhỏ, cô chỉ nhận lại sự ngó lơ và phủ nhận.

Phủ nhận việc cô là một cô gái có thể học tập chăm chỉ, phủ nhận việc cô là một cô gái có thể đạt được bao nhiêu thành tựu lớn.

Ở trường cấp hai và cấp ba, cô như cái gai trong mắt các nhóm nhỏ trong lớp.

Vẻ ngoài xinh đẹp ở nơi làng quê nhỏ bé này là nguồn gốc của mọi tội lỗi, bố cô đến trường gặp cô hai lần, mặc chiếc áo khoác vá đã sờn không ra màu.

Trần Tư Nhung kéo ông đến nhà ăn, muốn kêu bố ăn nốt bữa cơm nóng hổi rồi hẵng đi, nhưng bố cô lại cho rằng là vì không thích ông xuất hiện ở cửa lớp làm cô khó xử nên đã lớn tiếng mắng mỏ cô.

Nhiều năm sau, khi Trần Tư Nhung nghĩ lại những điều này, cô vẫn âm thầm rơi nước mắt.

Cô không ghét bố mẹ mình, họ đã cho cô nhiều nhất có thể.

Nhưng đôi khi, cô cũng cảm thấy may mắn vì mình đã rời khỏi nơi đó.

Khi đến Ý, cô đã có thể bắt đầu lại cuộc sống mà cô mong muốn.

Tuy nhiên, những cảm xúc tiêu cực rất dễ xuất hiện như hình với bóng xung quanh chúng ta.

Ví như, vào giờ phút này, cô đang chờ đợi xét xử từ C.

Trần Tư Nhung cố gắng hít thở sâu vài lần, tự nhủ bản thân không được yếu ớt như vậy.

Sau đó, cô cảm thấy điện thoại rung lên.

C: Xin lỗi, tôi vừa mới bận tí việc.

Trần Tư Nhung còn chưa kịp phản hồi rằng "Không sao đâu".

Tin nhắn thứ hai của C lại đến.

C: Ấn tượng của cô về tôi là gì?

Trần Tư Nhung sững người tại chỗ.

Cô hít thở chậm rãi và cẩn thận, đảm bảo rằng những từ cô gõ sẽ không làm anh khó chịu.

Grace: Tôi có ấn tượng tốt với ngài, ngài luôn dạy tôi phải bảo vệ quyền riêng tư của mình, không cần gửi ảnh lộ mặt cho ngài, mặc dù việc đưa cà phê cho cấp trên quả thực là một hình phạt khó khăn đối với tôi, nhưng khi tôi thuận lợi đưa cà phê xong, tôi cảm thấy nỗi sợ hãi ban đầu của mình đối với cấp trên đã yếu đi, hơn nữa anh ấy không phải là yêu quái ăn thịt người. Ngài đã nói rằng một cô bé ngoan thì không nên nói dối, sau này tôi sẽ không nói dối ngài. Tôi nói với ngài rằng tôi đang thủ da^ʍ, nhưng ngài lại không lập tức yêu cầu tôi gửi video hoặc ảnh cho ngài, tôi rất tin tưởng ngài.

Sau khi gõ một chuỗi dài văn bản trong một hơi thở rồi gửi chúng đi, Trần Tư Nhung cảm thấy như trút được gánh nặng.

Thẳng thắn trước mặt C dễ hơn là nói dối.

C: Grace, tôi thích sự thẳng thắn của cô.

Trần Tư Nhung cong khóe miệng lên hết cỡ.

Grace: Vậy tôi vượt qua bài kiểm tra chưa?

C: Không phải kiểm tra, là sự lựa chọn hai chiều, cô chọn tôi và tôi cũng chọn cô.

Niềm vui lớn lao này lập tức lấp đầy l*иg ngực của Trần Tư Nhung, cô biến thành một quả bóng bay màu hồng nhạt, gần như muốn bay lên trời.

C: Tôi cần hẹn gặp để trao đổi cụ thể với cô về sếp của cô.

Grace: Tám giờ tối ngày mai được không? Vừa vặn là thứ bảy.

C: Được.

Trần Tư Nhung im lặng cười đến khóe miệng tê mỏi.

Cô tự hỏi liệu bây giờ cô có thể gọi anh là "chủ nhân" được không.

Cô muốn gửi "Chủ nhân, chúc ngủ ngon."

Nhưng tin nhắn của C lại đến: Hiện tại cô phải chấp nhận hình phạt vì trò chuyện muộn.

Nụ cười của Trần Tư Nhung lập tức thu lại, trái tim đập thình thịch, cô không biết nên lo lắng nhiều hơn hay mong đợi nhiều hơn.

Grace: Chủ nhân, hình phạt của ngài là gì?

C: Mở video.

Trần Tư Nhung chỉ sững sờ trong một giây, cô nhanh chóng di chuyển máy ảnh đến bức tường trắng, sau đó bật video.

C nhanh chóng kết nối, nhưng hình ảnh của anh lại là màu đen.

C: "Cô đã thủ da^ʍ như thế nào?"

Trong điện thoại, giọng nói của C vang lên, Trần Tư Nhung cứng đờ cả người.

Cô có nghe nhầm không hay chỉ là giọng nói quá giống nhau.

Nhưng Caesar biết nói tiếng Trung Quốc không nhỉ? Cô chưa bao giờ nghe anh nói qua, kể cả khi chỉ có hai người họ.

Không, Caesar sẽ không nói tiếng Trung Quốc.

Không ai trong đội đề cập đến chuyện này, cũng như không ai nghe thấy Caesar nói tiếng Trung Quốc.

Nhưng mẹ anh là người Trung Quốc. . . . .

Nhưng không phải mẹ anh đã nɠɵạı ŧìиɧ ngay sau khi sinh ra anh sao, hoàn cảnh gia đình anh lúc đó không còn ai nói tiếng Trung nữa mà. . . . . .

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, não của Trần Tư Nhung như quay cuồng.

C lại mở miệng: “Cô mất tập trung”.

Trần Tư Nhung lại nghe thấy giọng nói của anh.

Không, không giống hoàn toàn, chỉ là rất giống thôi.

C có âm vực cao hơn chút, không phải Caesar.

Trần Tư Nhung kìm nén trái tim đang đập loạn của mình, nói: "Xin lỗi, tôi sẽ dùng đồ chơi mυ'ŧ."

Trong điện thoại, giọng C lại vang lên:

"Quy tắc trừng phạt rất đơn giản, đồ chơi được bật ở chế độ tối đa, nhưng không được phép đạt cao trào."