Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi

Chương 7.1: Cuộc gọi video (1)

Anh nhìn thấy một bức tường trắng, đúng như anh dự đoán, không có bất kỳ dấu hiệu hay đặc điểm nổi bật nào. Căn phòng được thắp sáng rực rỡ, và mọi chuyển động của cô đều có thể được nhìn thấy hết thảy.

Camera rung lắc vài cái, cô tìm một điểm cố định rồi dựng điện thoại lên.

Cô quỳ trên tấm thảm màu be, dựa lưng vào bức tường trắng.

Khung hình được điều chỉnh chỉ quay từ ngực cô trở xuống, không thể nhìn thấy khuôn mặt cô.

“Như thế này ổn chứ?” Grace hỏi.

Giọng cô hơi lơ lửng, có lẽ do quá hồi hộp.

Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, C lại im lặng một lúc lâu.

Trần Tư Nhung không thể nhìn thấy biểu cảm của người ở đầu bên kia màn ảnh, khung hình chữ nhật màu đen đã hạn chế khả năng phán đoán của cô đối với chủ nhân.

Vì vậy, chỉ có thể nghĩ rằng anh muốn cô tiếp tục.

Sau đó Trần Tư Nhung mang món đồ chơi vừa sử dụng ra và lau cẩn thận bằng khăn giấy ướt.

"Vậy tôi bắt đầu nhé?"

Cô đặt đồ chơi mυ'ŧ gần camera, thậm chí còn đưa tay kia ra phía sau món đồ chơi để tránh bị chói sáng.

Trần Tư Nhung cười nhẹ trong giây lát rồi lập tức kiềm chế bản thân.

Cô cảm thấy mình giống như cô chủ bán hàng online đang nghiêm túc bán những món đồ chơi nhỏ trong phòng phát sóng trực tiếp.

Nụ cười ngắn ngủi phá vỡ sự căng thẳng yếu ớt trong lòng Trần Tư Nhung, nhưng C vẫn không nói gì, điều này thực sự khiến áp lực tâm lý của Trần Tư Nhung giảm đi rất nhiều.

Tâm trạng cũng theo đó dịu đi, Trần Tư Nhung chuyển từ quỳ sang ngồi trước màn hình với hai chân dang rộng.

Đầu gối của cô khuỵu xuống và tách ra xa nhất có thể, hơi nghiêng người về phía trước, bộ ngực mềm mại của cô sẽ bị đầu gối ép chặt.

“Như này được không?” Trần Tư Nhung hỏi.

Trên màn hình, toàn bộ môi âʍ ɦộ của cô hoàn toàn được phơi bày, hơi lạnh trong không khí xâm chiếm càng nhiều, Trần Tư Nhung vô thức muốn khép chân lại, nhưng cô đã kiềm chế động tác của mình.

C vẫn như cũ không nói một lời.

Nhưng hành động đáng xấu hổ như vậy đã khiến Trần Tư Nhung ướŧ áŧ lần nữa.

Anh luôn biết cái nào được tính là hình phạt dành cho cô.

Vì không chịu được áp lực từ cấp trên nên anh biết việc “mua cà phê cho sếp” chắc hẳn rất khó khăn với cô.

Vì thường xuyên đạt được kɧoáı ©ảʍ từ việc thủ da^ʍ nên anh biết việc kìm nén sự sung sướиɠ là một cực hình đối với cô ấy.

Mà Trần Tư Nhung thậm chí mới chỉ mở chân ra dưới sự quan sát của C, bụng dưới của cô đã bắt đầu đau nhức và run rẩy không kiểm soát được.

Cô chắc chắn anh đang theo dõi cô, nhưng cô không thể tìm thấy anh ở đâu.

Giống như trong một căn phòng rộng lớn nào đó, anh đang ngồi trong bóng tối, và ánh sáng duy nhất lại chiếu vào người cô.

Những tưởng tượng phong phú của Trần Tư Nhung vào lúc này ngày càng trở nên mạnh mẽ, điều này cũng khiến cô mím chặt môi để kiềm chế, không để tiếng rêи ɾỉ của mình tràn ra khi chỉ vừa bắt đầu.

Cô bắt đầu tập trung vào bản thân.

Ánh sáng trong phòng đủ tốt để nhìn thấy môi hoa huyệt đầy đặn và mềm mại của cô, cô luôn có thói quen cạo lôиɠ ʍυ nên ‘khu vườn bí mật’ của cô không có gì che đậy.

Trong màn hình, mọi thứ bên dưới cô đều có thể được nhìn thấy.

Môi hoa huyệt hơi hé ra, giống như nửa cánh cửa mà cô đã mở cho C.

Trần Tư Nhung không thích làm móng tay, một là việc làm móng hàng năm ở Ý đối với cô là một điều xa xỉ, hai là nó khá bất tiện.

Không tiện như bây giờ, những ngón tay thon dài sạch sẽ có thể ấn mạnh vào âm đế.

Cơ thể cô phản ứng ngay lập tức, cô kiểm soát bản thân, thong thả mà liên tục xoay tròn, xoa nắn hoa khẩu của mình.

Ban đầu, Trần Tư Nhung có thể nhìn chằm chằm vào màn hình để xác nhận chuyển động của chính mình, nhưng sau đó, cô từ từ nhắm mắt lại.

Hai chân căng thẳng đến mức chỉ có thể dựa vào hai khuỷu tay song song để đảm bảo chúng sẽ không khép lại.

Một thanh âm không thể kiểm soát được phát ra giữa môi và răng, Trần Tư Nhung nhân lúc suy nghĩ của mình vẫn còn tỉnh táo, cầm món đồ chơi nhỏ lên.

Cô bật nó lên bằng một cú nhấn giữ và điều chỉnh nó ở tần số thấp.

Cô đã quen với việc bắt đầu từ từ.

Tuy nhiên khi đầu mυ'ŧ chưa đưa sát vào âʍ ѵậŧ thì có tiếng nói phát ra từ bên kia màn hình.

"Hãy để nó ở mức cao nhất, và đừng buông tay cho đến khi tôi nói dừng lại."

Trần Tư Nhung âm thầm hít một hơi.

Giọng C lại vang lên.

"Nhắc nhở, không cho phép cao trào. Nào bắt đầu đi."