Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi

Chương 5.2: Gài bẫy

Vết thương của Charlie không quá nghiêm trọng, tổ y tế làm một bản báo cáo chi tiết toàn diện gửi cho Caesar, đồng thời xác nhận cậu ấy nghỉ ngơi tầm một tháng là cơ bản có thể hoàn toàn bình phục.

Sáng sớm hôm sau, ba người vào khách sạn nhận phòng, Trần Tư Nhung lấy máy tính bắt đầu soạn bản thảo để truyền thông ra ngoài, sáng hôm sau James nhận được bản thảo, chỉnh sửa xong thì đưa cho Caesar xem xét, sau đó thông báo ra bên ngoài.

Cuộc khủng hoảng đã sớm được giải quyết và nhóm đã đưa ra một thông báo, những tin đồn rằng Charlie bị loại bỏ trong mùa giải này cũng tự động bị bác bỏ.

Ban đầu đây không phải là một sự kiện quan hệ công chúng lớn, nhưng tin tức Caesar đi kiểm tra vết thương của Charlie qua đêm đã gây ra một số cuộc thảo luận.

James hỏi có cần đáp lại không, Caesar từ chối.

Ngày hôm sau, bộ ba trở lại Ý.

Caesar không hề nghỉ ngơi mà ngay sau đó đã bay đến Nhật Bản để thảo luận với nhà cung cấp động cơ về việc sửa đổi động cơ cho mùa giải năm nay.

Tối đến, Trần Tư Nhung đúng giờ tan làm.

Cô có thói quen vừa ăn vừa duyệt thông tin liên quan đến đoàn xe, nhưng cô không ngờ rằng tin tức về việc Caesar đến thăm Charlie vào ban ngày lại trở nên hơi mất kiểm soát vào ban đêm.

Cô đã gửi cho James ảnh chụp màn hình của những dòng tweet đó.

Grace: "Có cần đáp lại mấy dư luận đó không?"

Tin nhắn của James nhanh chóng gửi tới: "Ban ngày Caesar đã nói không cần."

Grace: "Nhưng giờ nó đang lan rộng ngoài tầm kiểm soát."

Twitter bắt đầu buộc tội Caesar về tài thể hiện của anh và thân thế của anh cũng bắt đầu được thảo luận rộng rãi.

Là con trai của một nhà tài trợ, anh đã trở thành người quản lý của đội Ferrari ở tuổi 35. Anh không có kinh nghiệm và năng lực, chỉ có ngoại hình và dáng người, không ấy đi làm người mẫu trình diễn cho rồi. . . . . .

Những suy đoán và đánh giá ác ý tràn ngập, Trần Tư Nhung không tin James không phát hiện ra.

Quả nhiên, tin nhắn của James rất nhanh đã gửi tới: "Grace, cô liên lạc với Caesar đi, hỏi xem có cần hồi âm lại hay không."

Trần Tư Nhung không nhịn được mà chửi thề trước điện thoại.

James đã trốn tránh trách nhiệm một cách hợp lý. Mọi người đều biết rằng Caesar hiện đang ở Nhật Bản. Lúc 7 giờ 30 tối theo giờ Ý, ở Nhật Bản hẳn là sáng sớm. Nếu anh ấy đang ngủ mà bị đánh thức như thế thì có nổi giận không nhỉ?

Nhưng phản hồi của dư luận là điều tồi tệ nhất phải chờ đợi, nếu lúc đó Caesar truy cứu đến cùng, Trần Tư Nhung chắc chắn sẽ không thể trốn thoát.

Nhưng những nghi ngờ như vậy chỉ kéo dài trong một giây, Trần Tư Nhung biết rằng công việc quan trọng hơn cảm xúc của chính cô.

Sau khi bấm số của Caesar, Trần Tư Nhung mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên trên bàn.

Tiếng chuông điện thoại bắt đầu vang lên, cô không nhịn được đặt tay lên ngực, cắn chặt môi dưới.

Caesar nhấc điện thoại sau ba giây từ khi nó đổ chuông.

"Xin chào, Grace."

Giọng anh không buồn ngủ chút nào, bình tĩnh và rõ ràng, như thể anh ở cùng múi giờ với cô.

Trần Tư Nhung trả lời ngay lập tức: "Chào anh, Caesar."

Khi nhìn thấy những nhận xét sai trái và ác ý đó, Caesar chỉ giữ im lặng, Trần Tư Nhung không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, giọng nói của anh ngày càng yếu dần về cuối.

"Chính là như vậy, " Tim Trần Tư Dung đập thình thịch, "So với vừa rồi chúng ta nhìn thấy còn tệ hơn rất nhiều, vậy đoàn đội có cần phải lên tiếng về chuyện này không?"

"Không cần, Grace."

Sau một hồi im lặng, Trần Tư Nhung lại nghe thấy giọng nói của Caesar.

Vẫn bình thản như cũ, không chút cảm xúc.

"Đã bị nghi ngờ có liên quan đến tin đồn rồi."

“Không, Grace.” Anh kiên trì nói.

Trần Tư Nhung có chút nản lòng, nhưng trái tim lại trào ra chất lỏng chua chát không thể giải thích được.

Anh bị người khác điểm họ chỉ tên chửi mắng như thế, nhưng anh vẫn nói "không cần".

“Xin lỗi đã quấy rầy anh nghỉ ngơi.” Trần Tư Nhung quyết định không rối rắm nữa.

"Không cần xin lỗi, đây là công việc của cô."

"Cảm ơn, tạm biệt, Caesar."

Trần Tư Nhung nói xong, chờ đợi Caesar "tạm biệt".

Lại không nghĩ rằng, những gì truyền qua điện thoại là:

"Have a good night, Grace."

Anh nhớ rõ ở Ý đang là ban đêm nên anh nói: "Have a good night, Grace."

Khi cúp điện thoại, Trần Tư Nhung đã ngẩn người trong giây lát.

Chẳng mấy chốc, cô biết có điều gì đó không ổn với mình.

Cô ướt.

Bụng dưới truyền đến cảm giác xốn xang, cô ngồi xuống ghế và bắt đầu kẹp chân lại một cách vô thức.

Trần Tư Nhung đi tắm.

Với mái tóc đã được sấy khô một nửa, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi vào phòng ngủ.

Ở một góc của bức tường trắng, có một chiếc gương soi toàn thân.

Khu vực tam giác ở giữa hai chân, cô quen cạo sạch sẽ.

Trần Tư Nhung quỳ xuống ngồi trước gương, cô lấy món đồ chơi nhỏ có chức năng mυ'ŧ vào của mình, hai tay căng thẳng co rút lại ở trước ngực, hơi xoa bóp bầu ngực, như vậy sẽ tạo thành hình dáng tròn trịa hơn, đèn trong phòng ngủ được bật sáng hết cỡ, trong gương, có thể nhìn rõ những mạch máu li ti trên ngực cô.

Lúc đầu, cô thích sử dụng mức độ thứ hai, không phải là thấp nhất nhưng cũng không cao nhất.

Mυ'ŧ âʍ ѵậŧ một cách nhẹ nhàng sẽ mang lại nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn là mυ'ŧ mạnh mẽ nhưng ít cực khoái hơn, cô thích mυ'ŧ từ từ và thong thả.

Thỉnh thoảng, một thanh âm vui vẻ tràn ra từ cổ họng.

Cô liếc qua chiếc gương và nhìn thấy đôi má ửng hồng của chính mình.

Khi lực hút được chuyển sang mức độ thứ ba, Trần Tư Nhung không khỏi run rẩy theo.

Với sự rung chuyển của cơ thể, mái tóc ướt đẫm bắt đầu nhẹ nhàng quét qua núʍ ѵú đang nhô lên, cơ thể nhạy cảm của Trần Tư Nhung bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Nhưng cô cũng tham lam cái kɧoáı ©ảʍ đó, không chịu rút tay ra vuốt tóc.

Trần Tư Nhung nhắm mắt lại, cô nghĩ, tưởng tượng tìиɧ ɖu͙© sẽ không phạm luật.

Anh sẽ dùng tay nhào nặn bộ ngực của cô một cách nặng nề, đặt ngón tay cái và ngón trỏ vào nhau, véo núʍ ѵú nhạy cảm vốn đã nhô ra một cách mạnh mẽ của cô.

Cô sẽ run lên vì sung sướиɠ, sau đó anh sẽ túm lấy cổ cô ấy một cách nặng nề.

Tay anh khá lớn, anh có thể dễ dàng kiểm soát cô hoàn toàn.

Cô ngoan ngoãn nằm ngửa trên mặt đất, hai tay ôm lấy đùi, lộ ra hoàn toàn môi hoa huyệt vốn đã ướŧ áŧ.

Một bàn tay rơi xuống chụp vào hoa tâm của cô, chỉ một chút, liền khiến tấm đệm dưới người cô ướt sũng.

Suy nghĩ của Trần Tư Nhung đã hoàn toàn biến mất trong cao trào.

Thậm chí trước khi tưởng tượng về sự thâm nhập của anh, cô đã không chịu nổi mà phun dịch thể không ngừng.

Cơ thể cô nóng đến mức thở hổn hển, cô cố gắng lấy lại suy nghĩ sau cơn cao trào, quay đầu lại để nhìn mình trong gương.

Đôi mắt cô ướŧ áŧ, đôi môi hồng hào hơi hé mở, đùi cô hơi tách ra, món đồ chơi nhỏ được tưới thứ chất lỏng trong suốt.

Có một âm thanh rõ ràng và thanh thúy không biết từ đâu vọng vào tai cô, nó vang lên một lần, rồi lại vang lên lần thứ hai.

Đầu óc Trần Tư Nhung trống rỗng, thật lâu sau cô mới ý thức được đó là tiếng chuông báo thức của chính mình.

Cô kinh hãi ngồi dậy trước gương, đi lấy điện thoại.

Lúc đó là 8 giờ 8 phút, C đã gửi hai tin nhắn.

C: "Chào buổi tối, Grace. Có đưa cà phê cho sếp của cô không?"

Năm phút sau, tin nhắn thứ hai.

C: "Grace, cô đã quên thời gian."

Biết mình thủ da^ʍ nên đã bỏ lỡ lịch hẹn 8 giờ, Trần Tư Nhung rất bực mình, cô buộc mình phải bình tĩnh lại rồi gửi lại một tin nhắn.

Grace: "Chào buổi tối, tôi có đưa cà phê cho sếp rồi. Xin lỗi, tôi đã lỡ mất thời gian."

C: "Vừa rồi cô làm gì vậy?"

Trần Tư Nhung nhìn tin nhắn, hơi suy nghĩ.

Sara cho biết, anh là một người rất khó nắm bắt và Trần Tư Nhung không muốn bỏ lỡ anh.

Trên những ngón tay thon dài vẫn còn thoang thoảng mùi hương, cô gõ nhẹ bàn phím.

"Tôi vừa mới tự an ủi xong."

—— Trần Tư Nhung thả cái bẫy thuộc về Grace.