Trần Tư Nhung đã đọc một số bài đăng trên internet, tại sao một số người lại thích tìm chủ nhân?
Những câu trả lời dưới đây đều rất kỳ lạ, nhưng cô đã tìm thấy câu trả lời phù hợp với mình.
Bởi vì chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương trọn vẹn của người cha, chưa bao giờ cảm thấy yên tâm để có thể dựa dẫm vào một ai đó, chưa bao giờ được một bàn tay ân cần vuốt tóc và nói “làm tốt lắm”.
Sinh ra trong một gia đình không mấy dư giả nhưng tâm điểm của cả nhà luôn xoay quanh người em trai.
Các chị đều lớn hơn cô rất nhiều tuổi, họ đã bỏ học từ sớm để ra ngoài làm việc, chỉ có cô là đi học và theo con đường học vấn.
Hiển nhiên cô đã nghe rất nhiều lời phàn nàn, sau khi vào cấp 3, gia đình không định cho cô đi học nữa, nhưng có một giáo viên trong trường đến gặp gia đình và nói rằng thành tích của cô rất tốt, thế nên xin gia đình đừng bỏ cuộc.
Trần Tư Nhung sẽ không bao giờ quên tên của người giáo viên đó.
Trong suốt ba năm cấp 3, người thầy ấy quan tâm cô rất tận tình, thỉnh thoảng khi sinh hoạt phí eo hẹp, thầy ấy sẽ mời cô xuống căn tin ăn cơm.
Thầy ấy chưa bao giờ vượt quá giới hạn, nhưng Trần Tư Nhung nghĩ, thầy ấy hẳn là thích mình.
Một đoạn quá khứ xa xăm, Trần Tư Nhung không bao giờ quên.
Cô nghĩ, từ lúc đó cô mới biết sự quan tâm chăm sóc của “đàn anh” đối với cô quan trọng như thế nào.
Cô cũng có thể được che chở.
Sara kể rằng cô ấy đã từng trải qua cảm giác sung sướиɠ khi được hoàn toàn che chở, hoàn toàn bao bọc, hoàn toàn chiều chuộng, cô ấy sẵn sàng chịu đựng mọi cú tát và trao thân cho chủ nhân.
Cô biết không, sau một cái tát, anh ấy sẽ luôn kiên nhẫn lau sạch từng vết máu trên người cô, cô có thể yên tâm thể hiện mọi dáng vẻ xấu hổ và du͙© vọиɠ trần trụi của mình trước mặt anh ấy, không chút sợ hãi hay do dự, bởi vì anh ấy sẽ tiếp nhận mọi dáng vẻ của cô.
Khi Sara nói ra điều này, Trần Tư Nhung đã rơi những giọt nước mắt ấm áp, lúc trước khi cô còn sử dụng đồ chơi nhỏ và xem các video sp/sm*, cô đã từng cảm thấy xấu hổ và muốn che giấu nó, mãi cho đến khi gặp Sara, cô mới nhận ra đây không phải là điều gì đó đáng hổ thẹn.
(*) Video sp/sm: video có nội dung đánh mông, bạo da^ʍ.
Nguyên nhân hình thành có thể phức tạp và không thể nói rõ ràng, nhưng không có gì sai khi thích một tách "cà phê Ý cay nồng".
-
Máy bay cất cánh lúc chín giờ tối.
Trên máy bay tư nhân của Caesar có chuẩn bị một số quần áo thường dùng, Trần Tư Nhung ngồi cùng hàng với James, kiểm tra tin tức trên mạng xã hội viết gì về việc Charlie bị thương.
Hầu hết các tweet là từ những người hâm mộ F1 và xu hướng của các tweet chủ yếu liên quan đến việc liệu Charlie có thể hồi phục trước khi mùa giải bắt đầu vào tháng 3 hay không.
Năm nay, đoàn xe đã đủ sức cạnh tranh chức vô địch, đã thay thế một người quản lý mới và dự định thuê hai kỹ sư khí động học từ đội Red Bull. Ai có ngờ tay đua chính trong đội lại đột ngột bị thương như thế này.
James chỉ vào một dòng tweet và Trần Tư Nhung xem qua nó.
"Roman đã mang lại "may mắn" cho Ferrari!"
James nhấp vào mục trả lời, thực sự có rất nhiều người cũng đang châm chọc mỉa mai.
“Có hơi quá.” Trần Tư Nhung thấp giọng nói.
James nhún vai: "Biết đâu."
Trần Tư Nhung hơi khựng lại.
Thật ra cô đã sớm biết đồng nghiệp trong đội không hài lòng với Caesar, nhưng giờ phút này, câu trả lời có vẻ không quan tâm của James đã nói rõ lập trường của anh ta.
Giống như những cư dân mạng đã tweet, anh ta đang đứng trong "Đám cháy" xem náo nhiệt.
Cách đó không xa, cửa phòng nghỉ mở ra, Caesar mặc một bộ áo sơ mi và vest mới đi ra.
James nhẹ nhàng tắt Twitter và nói chuyện với Caesar.
Trần Tư Nhung dựa lưng vào ghế.
Một cảm giác khó tả.
Cô cùng lắm chỉ là một thành viên bên lề, và Caesar với cô mà nói là thứ mong muốn nhưng chẳng thể với tới.
Nhưng. . . . ly cà phê kia.
Cô liếc nhìn ly cà phê đã uống hết kia.
——"My bad, Grace."
Giọng điệu của anh vừa nhẹ nhàng lại mạnh mẽ, nhưng anh cũng có thể chủ động xin lỗi cô mà không chút bất bình.
Anh không phải kiểu người kiêu căng, ngạo mạn.
Chỉ là vị trí anh chiếm được dễ khiến nhiều người ghen tị, nơi nào càng cao sẽ càng lạnh lẽo, không phải ai cũng có thể chịu được áp lực như vậy.
Trần Tư Nhung buộc mình phải rời mắt khỏi Caesar, nhưng âm thanh cuộc trò chuyện của anh với James vẫn lọt vào tai cô một cách chi tiết.
Giọng anh rất trầm, như những ngón tay luồn qua lớp lông san hô dày, nếu nghe kỹ sẽ dễ bị lạc vào những âm điệu nhịp nhàng đó và quên mất những gì anh đang nói.
Trần Tư Nhung một lần nữa nhận ra sự hớ hênh của mình, gần đây cô quá bất ổn.
Với áp lực công việc cùng sự có mặt của Caesar, cô cảm thấy vị trí thực tập của mình như lung lay sắp đổ.
Trái tim cô khó chịu đến mức co thắt, Trần Tư Nhung muốn nằm xuống, nhưng cô không thể.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Monaco một giờ sau đó, không khí mát mẻ ở sân bay ngay lập tức quét sạch những suy nghĩ bâng quơ và lo lắng của Trần Tư Nhung.
James lái xe, cả ba đi thẳng đến nhà Charlie.
-