Caesar nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, sải bước tới quầy.
"Một ly Espresso, cám ơn."
"Tên gì?"
"Caesar."
Ngay lập tức Trần Tư Nhung liếc mắt qua.
Trong quán cà phê mờ ảo, Caesar cũng đồng thời đưa mắt nhìn về phía Trần Tư Nhung rồi khẽ gật đầu, nhưng cũng không có đi tới.
Trái tim của Trần Tư Nhung như bị ai đó bóp chặt trong lòng bàn tay.
Anh tự đến mua cà phê.
May mắn thay, cái tên cô vừa để lại không phải Caesar, mà là Grace.
“Caesar.” Trong đầu Trần Tư Nhung đột nhiên vang vọng giọng nói của anh.
Cô phát hiện anh thích dùng họ của chính mình.
Trong cuộc sống hàng ngày, người ta hay dùng tên hơn, nhưng anh lại rất thích dùng họ.
Họ thường đại diện cho gia tộc, và việc sử dụng họ đại diện cho vinh quang của gia tộc.
Suy nghĩ của Trần Tư Nhung dễ dàng bị họ của anh lấy đi, cho đến khi tên của chính mình được gọi ra từ miệng Caesar.
"Grace, cà phê của cô xong rồi."
Người phục vụ cũng đang nhìn lên quầy gọi đồ, Trần Tư Nhung có chút bối rối.
“Yes, sorry.” Cô vừa đáp vừa xin lỗi, rồi bước nhanh đến quầy gọi đồ.
Dường như biết lúc này Caesar nhất định đang nhìn mình, Trần Tư Nhung càng thêm sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng rõ ràng là cô không làm bất cứ điều gì không nên làm, cô còn chưa giao tách cà phê kia mà.
Nhưng cảm giác chột dạ vì trong lòng “âm thầm tính kế” vẫn kéo tầm mắt Trần Tư Nhung nhìn xuống đất, cô vội vàng cầm lấy ly cà phê, nói “cảm ơn” rồi quay đầu bỏ đi.
Cô bước đi quá vội vàng, bước chân cũng quá hoảng loạn.
Hoảng loạn đến mức không nghe thấy người phục vụ cũng rất nhanh đã gọi tên Caesar, vì vậy vừa quay đầu lại, tách cà phê nặng nề đập vào ngực Caesar.
Một "tai nạn nhỏ" quá phổ biến.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng đưa khăn giấy tới.
Phần lớn cà phê đổ lên ngực Caesar, áo sơ mi trắng và áo vest của anh cũng không may mắn thoát khỏi.
Trần Tư Nhung lấy khăn giấy và nhanh chóng lau giúp anh.
Caesar hơi lùi lại một bước.
Mũi của Trần Tư Nhung ngay lập tức chua xót.
“Xin lỗi, Caesar, tôi—” Nhưng cô còn chưa nói xong, Caesar đã lấy một xấp khăn giấy sạch khác từ bên cạnh.
Khi anh cúi xuống, mắt anh ngang tầm mắt cô.
Trong quán cà phê thiếu ánh sáng, đôi mắt xanh thẳm của anh biến thành London sương mù, giọng nói vẫn bình tĩnh và trầm ổn như cũ.
"Không cần xin lỗi, đó không phải là lỗi của cô." Caesar nói.
Ngón tay anh mang theo hương thơm lành lạnh từ sự trầm ổn trên người anh, ngón trỏ và ngón cái chồng lên nhau, nhẹ nhàng áp khăn giấy lên cằm và má cô.
Cô bối rối đến mức không nhận ra mình đã làm dính cà phê lên mặt.
Cơ thể cô cứng đờ tại khoảnh khắc này.
Động tác của Caesar không một chút gợϊ ȶìиᏂ, anh cẩn thận lau đi vết cà phê trên mặt cô.
Cuối cùng, lau đến đôi môi vì khó thở mà hơi hé mở của cô.
Cô có một đôi môi mềm mại như nước, không phải loại mỏng mà là loại có đường nét đầy đặn khiến người ta không nhịn được muốn ấn nhẹ vào.
Ngón tay cái của Caesar nhẹ nhàng đè lên vết cà phê trên môi cô, cả người Trần Tư Nhung lặng lẽ nổi da gà.
Chống lại sự thôi thúc muốn ngậm ngón tay cái của anh vào miệng, cô lùi về sau.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Trần Tư Nhung nói xong, định quay người rời đi, nhưng Caesar lại ngăn cô lại.
"Cô đã cân nhắc chuyện từ chức của mình chưa?" Anh nói.
Lúc này anh chợt đứng thẳng lên, Trần Tư Nhung gần như phải ngẩng đầu nhìn anh.
Bầu không khí ái muội và quyến rũ vừa rồi đã bị phá vỡ bởi lời nói của anh.
"Tôi không tìm được công việc nào tốt hơn thế này." Trần Tư Nhung nói.
"Nhưng rõ ràng là cô không thể thở bình thường khi ở gần tôi."
"Không, tôi có thể." Trần Tư Nhung buột miệng nói, đây là công việc của cô, cô không thể lùi bước như thế này.
"Nhưng vừa rồi cô không có cư xử như vậy."
Giọng nói của Caesar thực sự bình tĩnh từ đầu đến cuối, nhưng sau đó Trần Tư Nhung dường như rơi vào hầm băng.
Cô yêu công việc này, và cô cũng cần nó.
Được thực tập ở đội Ferrari là nhờ năng lực đứng đầu trong chuyên ngành của cô, cô không thể nào từ bỏ như thế được.
“Tôi mua ly cà phê này cho anh.” Trần Tư Nhung hoàn toàn từ bỏ phản kháng.
Caesar nhìn cô, im lặng trong một giây.
"Tại sao?"
Trần Tư Nhung hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn anh lần nữa.
"Bởi vì anh nói báo cáo của tôi viết không tệ, nên tôi muốn cảm ơn anh."
Caesar yên lặng quan sát cô.
Trần Tư Nhung buộc mình phải thở.
"Breath, Grace."
"Breath, Grace."
"Breath, Grace."
Cô tự nhủ trong lòng.
“Cho nên…” Caesar trầm giọng nói, “Vừa rồi có phải là vì tôi cũng tới mua cà phê nên cô căng thẳng sao?”
Mũi Trần Tư Nhung lại hơi chua xót, giọng điệu có chút bực bội cùng có chút đứt quãng.
"Đúng vậy."
“Ra vậy.” Caesar nói.
"Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói, tôi thực sự không có vấn đề gì khi làm việc bên cạnh anh." Trần Tư Nhung nói liền tù tì một mạch, sau đó nói: "Áo sơ mi của anh ... làm sao bây giờ?"
"Trên máy bay có quần áo để thay."
"Vậy thì. . . . . trở về thôi, gần chín giờ rồi."
Caesar nói: "Chờ một chút."
Sau đó anh quay lại và đi đến quầy một lần nữa.
Trần Tư Nhung đứng ở cửa, rất nhanh đã thấy Caesar bưng hai ly cà phê đi về phía mình.
“Ly cà phê mới mua này xem như cô mời tôi, nhưng bởi vì tôi hiểu lầm cô nên tôi sẽ trả tiền cho nó. Còn ly cà phê mà tôi đã mua trước đó cứ coi như là tôi mời cô."
Caesar nói xong thì đưa một ly cà phê cho Trần Tư Nhung.
Trái tim và bàn tay của Trần Tư Nhung đã bị ly cà phê này "đốt cháy".
Hai người cùng nhau đi về phía cửa quán cách đó không xa.
Caesar đẩy cửa ra, Trần Tư Nhung đi ra ngoài trước.
Dáng anh cao lớn, lúc Trần Tư Nhung đi ngang qua anh, dường như rất dễ dàng bị anh bao phủ, cô bất giác nín thở muốn bước qua thật nhanh, chợt nghe anh nói:
——"My bad, Grace. (Lỗi của tôi, Grace.)"
Giọng nói của người đàn ông rất thấp, như thể đang nói bên tai cô.
Trần Tư Nhung ngẩng đầu lên và đυ.ng phải đôi mắt xanh thẫm của anh.