Sĩ Nguyên đang chọc ghẹo Di Giai thì bị một cái túi xách tát vào đầu một cái mạnh làm anh ngã xuống đất, ôm đầu đau điến nói:- Ui da, ai ai dám đánh tôi thế?
Anh nhìn lại thì thấy một nữ nhân gương mặt lạnh như băng không chút gợn sóng nhưng đôi mắt lại như sắp gϊếŧ người tới nơi. Anh chỉ tay vào mặt Nhã Tinh nói:
- Cô .....cô tôi làm gì cô mà cô lại đánh tôi hả? Đau quá!!!
Nhã Tinh bắt lấy ngón tay của Sĩ Nguyên đang chỉ cô bẻ nhẹ nó một cái làm Sĩ Nguyên đau đớn hét lên:
-AAAAAA.....Đau! Đau! Nè nè, cô đường đường là một doanh nhân lớn như thế mà dám ức hϊếp người vô tội như tôi chứ. Chị Di Giai cứu em với.
Sĩ Nguyên mếu máo cầu cứu Di Giai tới cứu nhưng cô bị cánh tay Nhã Tinh giữ cô lại kéo cô vào lòng mình. Nhã Tinh bây giờ mói nói:
- Cậu dám đυ.ng vào người cô ấy sao? Cậu chán sống rồi à.
- Tôi...tôi chỉ nói chuyện với chị ấy thôi mà. Chị ...chị buông tay tôi ra đi. Đau quá!!!
Di Giai thấy ngón tay Sĩ Nguyên sắp bị Nhã Tinh bẻ gãy làm đôi thì liền nói:
- Chị mau thả người ta ra đi. Chỉ là hiểu lầm thôi tôi với cậu ta chỉ là bạn bè , thả ra đi.
Nhã Tinh nghe Di Giai nói thế, cô cũng buông tay Sĩ Nguyên ra. Sĩ Nguyên thoát khỏi lưỡi hái tử thần liền cách xa Nhã Tinh ra chạy lại núp phía sau Di Giai. Nhã Tinh dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Sĩ Nguyên một cái làm anh sợ rụt cổ trốn sau lưng Di Giai. Di Giai bây giờ không còn đường chạy nữa rồi, may mà tên Tây Sở An bị bắt trước khi chị ấy tới đây. Cô chuyển chủ đề khác nói:
- Sao chị lại chạy tới đây chứ?
- Đây là sân bay của tôi thì tôi không có quyền tới hay sao? Còn em sao lại chạy tới đây hả?
- Em...em tới đây là để gặp bạn em á mà haha.....
Cô nhướng một bên mày hỏi:
- Cậu ta là bạn em sao?
- Vâng vâng. Cậu ta tên là Hà Sĩ Nguyên, công tố viên á.
- Vậy sao?
Cô kéo tay Di Giai ra phía sau mình. Mặt đối mặt với Sĩ Nguyên làm anh sợ muốn tè ra quần vì gương mặt không mấy là thân thiện của Nhã Tinh.
- Cậu tới đây bắt ai sao?
- Vâng vâng. Tôi bắt tên Tây Sở An vì tội vận chuyển và buôn bán ma túy. Chị là tổng tài của công ty hắn thì mong chị cũng hợp tác điều tra với chúng tôi.
- Được, hắn bị bắt thì tốt thôi. Nếu gần tôi sẽ tới hợp tác với các anh.
- Được được, cảm ơn. Chị Di Giai em về nhà trước nhà haha...Có gì gặp lại sau. Chúc chị bình yên trở về. Bye.
Nói rồi, Hà Sĩ Nguyên nhanh chóng chuồn lẹ để khỏi làm kì đà của hai người họ. Di Giai cũng muốn đi theo lắm nhưng bị Nhã Tinh giữ lại hỏi:
- Em định đi đâu nữa hả?
- Tôi...tôi tức nhiên là đi về nhà tôi rồi.
Cô biết người đàn bà này chắc chắn sẽ không tha cho cô dễ dàng như thế đâu. Nhã Tinh một tay ôm lấy em Di Giai vác lên vai đi ra. Di Giai bị vác lên thì đánh Nhã Tinh nói:
- Mau thả tôi xuống. Tôi có chân tự đi được.
- Ngoan đi, làm như thế em mới không trốn nữa.
Nhã Tinh quăng Di Giai vào ghế phụ rồi đóng cửa một cái rầm rồi cô cũng lên xe ngồi. Di Giai không muống ngồi chung với người phụ nữ này liền quyết liệt phản đối nhưng Nhã Tinh chỉ nói một câu khiến cô im lặng:
- Em mà còn nháo nữa đừng trách tôi làm em tại đây.
- ............
Nhã Tinh chòm người qua Di Giai mặt hai người rất gần nhau làm cô đỏ ửng mặt khi nhìn vào đôi mắt đẹp ngút trời của Nhã Tinh. Nhã Tinh chỉ đơn giản là thắt dây an toàn cho cô thôi. Nhã Tinh nói nhỏ nhẹ:
- Tôi đưa em về nhà như vậy tôi mới an tâm được.
Lúc này dáng vẻ của Nhã Tinh vô cùng ôn nhu và dịu dàng khiến trái tim cô có phần rung động đối với người này.