Trên đường về nhà Di Giai thì hai người cũng không nói gì. Nhã Tinh thì tập trung lái xe còn Di Giai thì cảm thấy con người người lúc im lặng thật là xinh đẹp. Nhã Tinh thấy Di Giai cứ nhìn mình thì cô cười nhết mép lên nói:- Tôi quá là đẹp nên em muốn nhìn tôi hoài phải không tiểu yêu tinh?
Di Giai giật mình không nhìn Nhã Tinh nữa mà xoay ra cửa sổ nhìn. Tới Nhà Di Giai thì Nhã Tinh xuống mở cửa xe cho Di Giai. Di Giai quay sang cúi đầu xuống nói:
- Cảm ơn chị.
- Bộ em không mời chị vào uống nước sao?
Di Giai liếc nhìn Nhã Tinh rồi nói:
- Chị đừng nghĩ được voi thì đòi tiên ở đây. Tối rồi chị về đi.
Nhã Tinh dựa vào cửa xe nói nhã nhặn:
- Tôi khát nước.
- Được rồi, tôi mời chị vào nhà.
Nhã Tinh cười cười như cái đuôi nhỏ đi theo Di Giai ở phía sau. Nhà cô cũng không có lộn xộn gì bởi cô là người sạch sẽ với cũng ít khi ở nhà, đa phần là ở văn phòng công tố. Di Giai nói:
- Chị lại sofa ngồi đi. Tôi đi gót nước cho chị.
- Được.
Di Giai xuống bếp gót ly nước cho Nhã Tinh rồi ra sofa đưa cho Nhã Tinh. Cô cũng ngồi xuống sofa tựa lưng mà nằm. Nhã Tinh thấy Di Giai có vẻ mệt mỏi nên lo lắng hỏi:
- Em không khỏe sao? Có cần đi bệnh viện không?
- Không cần, chỉ là mệt mỏi một chút thôi.
Cô liền nghĩ tới là do bản thân mình đã làm việc này nên nói:
- Có phải là do chị giao cho em nhiều việc quá nên em mới mệt mỏi không? Bữa sao chị sẽ cắt giảm phân nửa công việc của em.
- Không cần đâu. Công việc như thế là tốt rồi và cũng không phải do chị.
- Vậy chị dẫn em đi ăn tối.
- Em không đói.
Di Giai nào ngờ vừa nói dứt câu thì bụng của cô đã phản bội chủ mà kêu lên " oạt....oạt...." Nhã Tinh nghe được thì chỉ cười trừ khiến Di Giai ngại đỏ mặt.
- Thôi để chị nấu gì cho em ăn nhe.
Di Giai nghi hoặc một tổng tài như thế này mà cũng biết nấu ăn nữa sao.
- Chị biết nấu ăn sao?
- Tức nhiên. Em muốn ăn món gì?
- Gì cũng được. Miễn là ăn được thôi.
- Để chị coi trong bếp em có gì.
Cô mở tủ lạnh ra thì không có một con ruồi ở trong đó nữa. Cô cứng đờ rồi lại tủ bếp xem thì chỉ thấy có một gói mì đã hết hạng sử dụng từ 6 tháng trước. Cô liền đi ra giọng thì có phần trách mắng Di Giai:
- Nhà này có phải thật sự của em không thế? Đồ ăn trong nhà thì không có mà có thì đồ đã hết hạng rồi.
- Hơi....lúc trước em không có ở nhà thường xuyên nên kiếm thức ăn cũng không có đâu.
- Gần đây có một cái siêu thị nhỏ. Em ngồi đây đợi đi tôi đi mua đô về nấu cho em. Sau này phải mua thức ăn để trong tủ lạnh rõ chưa?
- Rõ..............