Di Giai chạy ra khỏi công ty thì đã 6 giờ rưỡi rồi, cô chỉ còn nửa tiếng để chạy đến sân bay mà thôi. Cũng ta người đàn bà lẳиɠ ɭơ ấy mà tốn thời gian của cô rồi. Cô thấy Nhã Tinh từ thang máy chạy ra kiếm cô thì cô liền bắt nhanh một chiếc taxi đi. Cô liền hối tài xế xe:- Mau mau, chở tôi tới sân bay ngay. Tôi có việc gấp, tiền bao nhiêu không thành vấn đề.
- Được.
Nói rồi, tài xế phóng xe như bay chạy tới sân bay. Nhã Tinh đi ra thì Di Giai đã lên taxi đi mất rồi, cô liền lấy chiếc siêu xe của mình đuổi theo chiếc taxi ấy. Đang ngồi trong xe thì cô tưởng mình đã cắt đuôi khỏi được Nhã Tinh rồi nhưng không cô thấy thông qua kính chiếu hậu một chiếc Ferrari SF90 XX đang đuổi theo phía sau. Cô liền bừng tỉnh lại hối tài xế:
- Nè nè, mau chạy nhanh lên cắt đuôi chiếc siêu xe phía sau đi.
Tài xế thở dài nói:
- Hơi....đây là một chiếc xe cùi bắp làm sao mà có thể đọ lại với chiếc siêu xe ấy được chứ.
- Tôi không cần biết, anh cần bao nhiêu tiền được nhưng phải cắt đuôi chiếc xe ấy đi.
- Ok, tôi chỉ còn một biện pháp cuối cùng thôi.
Thế là anh tài xế đã dùng kĩ năng lạng lách của mình qua mấy chiếc xe tải lớn ở phía trước khiến Di Giai như chơi trò chơi mao hiểm, sợ tới nổi mặt mày không còn một giọt máu. Anh tài xế lạnh lách qua được thì đã dẫn trước và cắt đuôi được xe của Nhã Tinh để xe cô không thể qua mặt được hai chiếc xe tải lớn. Di Giai ngồi bên trong thán phục anh tài xế:
- Wow, anh giúp tôi mở mang tầm mắt của mình rồi đấy.
Anh tài xế ngạo nghễ đáp:
- Đây chỉ là kĩ năng tôi có thừa ấy mà.
- Vậy anh chạy nhanh nhanh lên một chút tôi không còn thời gian đâu.
Nhã Tinh bị một chiếc xe cúi bắp vượt mặt chiếc siêu xe của mình thì vô cùng tức giận ghị tay chặc vào vô lăng rồi tự nói:
- Tên tài xế này nghĩ mình là ai mà dám vượt mặt tôi chứ. Được lắm tôi sẽ cho các người mở mang tầm mắt.
Nhã Tinh cũng vượt qua hai chiếc xe tải một cách dễ dàng nhưng lúc này đã để mất dấu Di Giai mất rồi. Bên này Di Giai đã nhắn tin cho Sĩ Nguyên:
- Kế hoạch cứ việc tiến hành một cách bình thường. Tôi sẽ sớm tới sân bay.
- Vâng, chị.
Ở bên sân bay, người của Dĩ Tâm đã cải trang thành những khách du lịch ở sân bay hết rồi. Lúc này, tên Tây Sở An cùng tên người Tây đã giao dịch xong rồi. Sĩ Nguyên đã ra dấu cho đồng đội hành động. Các cảnh sát đã hành động:
- Tất cả mau đứng yên. Các người đã bị bắt.
Đám người Tây Sở An bất ngờ về việc này nhưng cũng giơ tay đầu hành chịu trối. Hà Sĩ Nguyên bước ra cầm theo lệnh bắt hắn nói:
- Ngươi đã bị bắt vì tội vận chuyển, buôn bán ma túy.
Tây Sở Anh vẫn còn cười được mà nói:
- HAHA......Bằng chứng đâu? Người giao dịch tôi đâu? mà các người bắt tôi chứ.
Hà Sĩ Nguyên ra hiệu cho đồng đội giải tên người Tây cùng hành vi đựng ma túy ra trước mặt hắn. Hắn vẫn còn cứng họng mà đáp:
- Nực cười, hắn buôn bán ma túy thì liên quan thì đến tôi chứ. Tôi chỉ là đến đây khảo sát lại nhân viên của mình thôi. Các anh không có bằng chứng để bắt tôi với lại các anh đã đυ.ng nhầm người rồi, khôn hồn thì mau thả tôi ra còn không thì chuẩn bị nghỉ việc hết đi.
Hà Sĩ Nguyên bây giờ chỉ muốn đánh hắn một trận hả hê nhưng lại không được. Từ Xa có một giọng nữ truyền tới:
- Ai nói là không có bằng chứng bắt anh chứ?
Di Giai từ từ tiến vào đứng trước mặt tên Tây Sở An cười tươi nói:
- Anh muốn xem thì tôi cho anh xem nhe.
Tây Sở An mới bắt đầu nhận ra mình đã bị mắc bẫy rồi:
- Cô là gián điệp phải không?
- Thì sao nào. Tôi chỉ là đi bắt tội phạm thôi. Tôi đã có đủ bằng chứng về cuộc giai dịch của anh trong văn phòng và có cả hình ảnh nữa. Bây giờ sao anh thoát tội được đây ta.
Sở An nghiến rắn chửi Di Giai:
- Con chó, mày dám lắp máy nghe lén trong phòng làm việc của tao.
Di Giai vẻ mặt nhàn nhạt nói:
- Nói đến trách thì anh không thể trách tôi được, trách thì là trách anh đã quá bất cẩn thôi.
Hắn cười phá lên rồi nói:
- Mày bắt tao đi, tao sẽ đi theo mày về tiếp nhận lời khai nhưng tao sẽ không ngồi tù lâu đâu. Một khi tao được thả ra người đầu tiên tao tìm tính sổ chính là mày.
Cô cũng chỉ cười lạnh rồi đáp:
- Vậy để tôi coi anh làm sao ra tù sớm đây. Anh cho dù có nhờ chú anh thì tôi cùng sẽ bắt chú anh vào trong tù với anh thôi.
- Mày biết chú tao là ai không? Chú tao là đại tá của thành phố này người có tiếng nói nhất, mày đυ.ng tới tao coi như đυ.ng tới chú của ta rồi. Mày đợi chú tao tìm tới mày đi.
Cô tỏ vẻ sợ hãi trước mặt anh ta rồi mỉa mai nói:
- Tôi sợ quá! tôi sợ chú anh quá! Anh bị bắt rồi và người tiếp theo tôi tống vào tù chính là chú của anh đấy. Mau giải anh ta và đám người này và vật chứng đi.
Đám người hô lên:
- Rõ thưa sếp.
Tây Sở An liếc nhìn Di Giai nhưng cô cũng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn rồi nở một nụ cười thật tươi trên đôi môi, tay thì vẫy chào tạm biệt hắn.
Hà Sĩ Nguyên tới chỗ Di Giai nói:
- Gia thế nhà hắn cũng không phải dạng vừa đâu chị. Chú Hắn là đại tá đó.
Di Giai quay mặt lại nói với Sĩ Nguyên:
- Vậy gia thế tôi không phải dạng vừa sao? Hửm?
- À....chuyện này em cũng không biết. Nhưng em biết chị là một công tố viên liêm chính mà.
- Chú của hắn tìm tôi thì tôi sẽ tiếp đón nồng hậu cho mà coi.
- Vậy vụ này giải quyết xong thì chị có xin nghỉ khỏi công ty đó không?
- Không, tôi vẫn nên làm ở đó để thu thập thông tin dễ hơn.
- Vậy thì được.
- Cậu về tra khảo hắn nếu hắn không khai thì dùng biện pháp mạnh hơn là được rồi.
- Vâng thưa chị.
Nhã Tinh lúc này cũng đã đến đây. Cô thấy Di Giai cùng một người đàn ông khác, nhìn cũng giống nam thần hàn quốc nói chuyện có những cử chí rất thần mật khiến cô máu ghen dồn lên não chạy đến.