Về công ty, Nhã Tinh giám sát Di Giai rất kĩ, cô đi đâu ngồi đâu cũng đi theo cả. Di Giai đứng lên thì Nhã Tinh cũng đứng lên:- Tiểu yêu tinh em đi đâu?
- Tôi đi pha cà phê uống.
- Tôi đi với em.
Lần này cô đã ngăn cản Nhã Tinh vì cô không chỉ đi pha cà phê mà còn đi lấy chứng cứ từ phòng của tên Tây Sở An nữa.
- Chị ở đây đi, tôi đi pha cà phê rồi về không trốn chị đâu mà lo.
- Được rồi nhưng nhớ về sớm.
- Rồi.
Nói xong cô đi ra ngoài. Cô đi từ từ qua phòng của Tây Sở An vừa vặn thấy hắn cùng trợ lí ra ngoài rồi. Cô biết đây là cơ hội tốt của mình nên đã nhẹ nhàng lẽn vào trong. Cô lấy máy ghi âm đặc ở dưới bàn và máy quay nhỏ ở góc tủ sách rồi cất vào túi. Tiếng mở cửa mở ra làm Di Giai sợ đơ người ra không dám quay đầu lại. Nhưng có một bàn tay đã kéo cô ôm vào lòng. Khi cô nhìn lại là Nhã Tinh đang cau có nhìn cô. Cô cảm thấy thật nhẹ nhỏm vì không phải Tây Sở An, nếu mà là hắn thì cô đã chết rồi. Nhã Tinh nhướng mày hỏi cô:
- Em đi pha cà phê ở đây sao?
Cô mới nhớ lại là mình còn đi pha cà phê mà giờ ở đây. Chết rồi người đàn bà lẳиɠ ɭơ này chắc chắn sẽ không tha cho mình rồi.
- À....tôi....tôi lúc trước đi vào cùng lỡ làm rơi đồ nên quay lại đây tìm thôi.HAHA....
- Vậy đồ đó là gì hả?
-AA....Là sợ dây chuyền.
- Tìm được chưa?
- Không thấy đâu hết á. Chắc ở đây không có rồi thôi tôi đi pha cà phê.
Di Giai định đi thì bị Nhã Tinh kéo tay lại rồi nhắt cô về phòng làm việc. Nhã Tinh khóa cửa phòng lại rồi quăng cô lên sofa. Nhã Tinh áp sát cô nằm dưới thân khiến cô không chống cự được. Nhã Tinh bắt đầu giở trò với cô, cởi từng cái cút áo của cô ra rồi lòn tay vào vùng bụng mà vuốt ve, xoa xoa nó. Cô hơi run người nói:
- Chị làm cái gì vậy? Không phải chị đã sờ rồi sao?
- Tôi sờ chưa có đủ với lại bị người khác cản trở nên không tính.
Nói xong Nhã Tinh hôn lên môi cô thật sâu, thật đậm. Lưỡi của Nhã Tinh quấn lấy lưỡi của cô rồi mυ'ŧ lấy lút để môi cô làm cô cảm thấy ướŧ áŧ, có chút thoải mái nhưng còn một chút lí trí đẩy Nhã Tinh ra. Nhã Tinh bị Di Giai đẩy ra nhưng sau đó lại ôm cô vào lòng một lần nữa.
- Ngoan, tui không hôn em nữa. Cho tôi ôm và sờ em là được rồi.
Di Giai tức muốn xịt khói nói:
- Cô....cô đúng là lẳиɠ ɭơ mà. Những thứ lần đầu của tôi đều bị cô cướp hết.
- À vậy sao? Vậy em phải là của tôi. Tiểu yêu tinh, ngoan đi để tôi sờ cho thỏa thích rồi sẽ buông em ra.
Thời gian lại một lần nữa trôi qua rất nhanh đã tới giờ tan tầm mà Nhã Tinh vẫn chưa buông tha vùng bụng của Di Giai. Di Giai đã bị hành hạ cả ngày hôm nay rồi. Cô ta đã mυ'ŧ để lại dấu hôn trên bụng cô rất nhiều đã vậy còn có vết cắn nữa. Cô đang suy nghĩ thì bị Nhã Tinh cắn một cái đau thấu trời:
- A....Đau! Đau! Cô tuổi chó hả gì mà cắn đau thế.
- Xin lỗi chỉ vì nó quá đẹp và săn chắc tôi muốn nó chỉ có mình tôi đυ.ng vào thôi được không?
- Nếu cô thả tôi đi đi rồi sau này chỉ có mình cô được động vào thôi.
- Em hứa đó nha.
- Rồi, tôi hứa danh dự.
Cuối cùng Nhã Tinh cũng buông tha cho Di Giai cô cài cút áo lại rồi thì liền xách túi bỏ chạy trước vì cô biết người này đã quên một chuyện quan trọng rồi. Chuồn trước khi Nhã Tinh nhớ. Di Giai lại chạy trốn cô rồi, cô cũng chỉ biết cười người phụ nữ này. Nhưng cô lại nhớ một chuyện là phải dám sát em ấy mà cô quên mất liền lật đật cầm túi xách chạy theo em ấy.