Nhã Tinh dẫn Di Giai tới một nhà hàng món Pháp để ăn trưa. Cô cũng ngao ngán mà đi theo Nhã Tinh. Nhân viên ở đây hình như là rất quen Nhã Tinh, họ cuối chào cô rất lịch sự:- Chào đại tiểu thư, hôm nay người dẫn bạn đến đây ăn trưa sao?
- Uhm, mau đem ra những món ngon nhất ở đây ra.
- Vâng.
Cô cũng hơi thắc mắc hỏi:
- Bộ chị thường tới ăn ở đây sao?
- Không thường mà đây là nhà hàng tôi mở mà.
Di Giai cũng chỉ cười cười rồi thôi. Cô đem tai nghe ra để nghe xem tên Tây Sở An đó có nói gì bên trong phòng không. Đeo tai nghe lên thì cô nghe được tiếng mở cửa có người bước vào đã vậy còn có tiếng ly vỡ nữa. Cô cũng lấy điện thoại ra kết nối với máy quay nhỏ xem thì thấy hắn đang nghe điện thoại.
- M* nó, tụi bây làm ăn được thì làm không làm được thì chết hết đi. Tụi bây có biết đống ma túy đó biết bao nhiêu tiền không hả mà đây là chuyến hàng quan trọng mà để cảnh sát hải quan ở sân bay tóm được nó chứ. Tụi nó có khai ra ai không?
Tên bên dây điện thoại kia nói:
- Không khai ra ngài đâu nhưng vẫn phải còn điều tra.
- Được rồi, chuyện này để tao nhờ chú tao làm đại tá giải quyết vụ này lắng xuống. Tối nay 7 giờ tao sẽ đem số ma túy còn lại đi giao dịch với mấy tên Tây ở Bến cảng. Sau đó bọn chúng sẽ đến sân bay của chúng ta để nó vào các vali mà thông qua dễ dàng thôi. Bởi người của tao sẽ cải trang làm ở sân bay.
- Vâng.
Cô đã nghe hết cuộc nói chuyện này rồi, cô cười nhéc mép lên mà nghĩ trong lòng:
- Chuyến này tôi sẽ tiễn các người đi vào nhà tù hết.
Cô tắt điện thoại quay qua thì thấy Nhã Tinh nhìn chằm chằm mình đã vậy mặt lại cách mình chỉ có vài xăng ti mét nhưng cô quay qua thì môi cô chạm vào môi Nhã Tinh. Mắt cô phóng to hết cỡ, định thoát ra khỏi nụ hôn ấy thì bị Nhã Tinh giữ lại hôn sâu cô hơn. Lưỡi của Nhã Tinh bắt đầu xâm nhập vào khoang miệng của cô, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không thôi. Ban đầu cô còn chống cự nhưng lại bị sự ngọt ngào ấy làm mềm nhũn mà tiếp nhận. Nhã Tinh hôn tới khi Di Giai không thở nổi nữa thì mới buông ra, có một sợi chỉ bạc sóng sánh được kéo dài ra từ miệng của hai người. Nhã Tinh lém mép rồi nói yêu mị:
- Em quyến rũ tôi!!!
Di Giai sau khi bị hôn đến thần hồn điên đảo thì bị mơ hồ, mông lung nhưng vẫn còn một chút lí trí mà trả lời:
- Tôi ...tôi không có quyến rũ chị.
- Tiểu yêu tinh hôn tôi thì đã quyến rũ tôi rồi. Em thật là ngon mà.
Nói như thế là Di Giai hơi đỏ mặt rồi quay mặt sang chỗ khác nói:
- Đồ ăn ra rồi kia, ăn đi. Tôi còn phải về công ty làm nữa.
- Uhm, em ăn đi. Tôi nhìn em ăn là được rồi.
Cô nói mỉa Nhã Tinh:
- Cô bộ mập lên nên ăn kiêng sao?
- Tôi không thích ăn trưa chỉ muốn nhìn tiểu yêu tinh nhỏ này của tôi ăn thôi.
- Xí..... không thèm nói với chị nữa.
Cô ăn mấy món này rất ngon nhưng cứ bị nhìn như thế thì món ngon thành món không ngon. Cô ăn được một chút thì lấy điện thoại ra nhắn cho Sĩ Nguyên tối nay sẽ hành động. Cô cứ chăm chăm vào cái điện thoại khiến Nhã Tinh tò mò hỏi:
- Em nhắn tin với ai thế?
- Bạn của tôi.
- Nam hay nữ?
- Nam.
Nhã Tinh cảm thấy hơi khó chịu, không được Di Giai tôn trọng liền rằn giọng lên nói tiếp:
- Cậu ta đẹp không?
- Đẹp. Đẹp như nam thần Hàn Quốc ấy.
Nhã Tinh bóp chặt tay mình lại vì người cô thích lại khen người khác mà không khen cô:
- Vậy chị đẹp không?
Di Giai không ngần ngại trả lời:
- Chị á....Xấu mãi mãi là xấu.
- Em có mắt nhìn người không thế. Tôi nhiều năm liền được bình chọn là nữ doanh nhân xinh đẹp nhất đấy.
- Đó là người khác nịnh hót cô còn tôi thì mơ đi. Cô trong mắt tôi mãi mãi là xấu.
- Em lại ích kỉ như thế. Khen người khác đẹp còn chị thì bị chê.
Cô không nói gì ăn xong đứng lên đi. Nhã Tinh thấy vậy cũng đứng lên đi theo:
- Em đi đâu thế?
- Ăn xong rồi thì về công ty làm việc chứ còn đi đâu.
- Tôi chở em về.
Di Giai nhướng mày nói:
- Tức nhiên là vậy rồi. Chị đưa tôi đến thì phải đưa tôi về rồi.
- Tối nay em có rãnh không chúng ta đi ăn tối?
Di Giai lạnh lùng đáp lại:
- Không rãnh. Tôi có việc rồi.
Nhã Tinh nhíu mày lại nói:
- Đi hẹn với bạn đẹp như nam thần Hàn Quốc của em đó sao?
- Nếu tôi nói đúng thì sao, còn nếu nói không thì sao. Chuyện này không liên quan đến chị thì chị cũng đừng có xía vào có ngày nguy hiểm đến chị.
- Em đang làm điều xấu xa sao mà nó nguy hiểm. Tối nay không được đi.
- Chuyện của tôi thì tôi làm chứ, tôi là chuyện có ích cho đất nước.
- Em không được đi, tôi sẽ đi kè kè theo em.
- Ơ hay cái chị này. Tôi có việc nên chị cũng đừng đi theo tôi.
Nhã Tinh không nhiều lời lôi Di Giai về công ty.