Bé con tóc đen ngồi xổm trên mặt đất được Hướng Hiểu Ảnh ôm lên: “Đúng rồi, mẹ tới đón Ly Ly nè.”
Hướng Hiểu Ảnh: “Ly Ly, chào tạm biệt anh trai đi nào.”
Ly Ly quay đầu sang, còn chưa kịp mở miệng đã giật mình.
Bà Cố đang cốc nhẹ đầu Cố Tiểu Trạch, giọng điệu nghiêm túc: “Cố Tiểu Trạch, sao con có thể dắt em trai chạy lung tung như thế hả? Còn quẳng luôn cả đồng hồ nữa chứ.”
“Rốt cuộc là ai chiều ra cái thói xấu này cho con hả?”
Ly Ly gom hết can đảm, ngắt lời bà: “Anh trai ơi, tạm biệt anh nha.” Miệng nhỏ lắp ba lắp bắp, rõ ràng là đã bị cách giáo dục con trai của bà Cố dọa sợ điếng người.
Bà Cố quay sang cười rộ lên: “Chị Ảnh, chị đưa Ly Ly đi trước đi.”
Hướng Hiểu Ảnh gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.
“Tạm biệt.”
Cố Tiểu Trạch buồn bực, khó chịu đáp lại một câu.
Cậu ta vừa dứt lời đã thu hút ánh mắt của mẹ mình, làm bà hơi nhíu mày. Bà vốn tưởng là Tiểu Trạch sẽ không để ý đến Ly Ly, thế nên mới thay con trai đáp lại lời cậu bé.
Không ngờ ấn tượng của Tiểu Trạch về em trai kia lại rất tốt.
Ly Ly “Dạ!” một tiếng giòn tan. Cậu vẫy tay, sau đó được Hướng Hiểu Ảnh ôm vào xe. Tiếp theo chính là phần các bé vào phòng đồ chơi nhỏ.
Sau khi Ly Ly ngồi xe đến phòng đồ chơi nhỏ, vừa mới xuống xe đã thấy Đường Danh thông báo với các vị khách quý một tiếng rồi tắt livestream đi.
Để lại bão bình luận nổi giận trong bất lực --
[A a a tui muốn xem cảnh mấy nhóc con gặp mặt nhau mà!]
[Đạo diễn: Phần sau là nội dung phải trả phí.]
[Đạo diễn: Livestream toàn bộ rồi thì còn gì là show truyền hình nữa?]
[Chỉ cần đăng ký hội viên thôi chứ gì? Tui xì tiền, tui nạp VIP ngay đây.]
[Ly Ly ơi, tạm biệt. Ngày mai cô lại tới nha!]
Hướng Hiểu Ảnh nhận được tin tạm dừng livestream thì nắm tay Ly Ly, kéo con trai đi. Việc đầu tiên bà làm là đưa bé con tóc đen này vào phòng nghỉ trong studio, sau đó lại ngồi xổm xuống, rút một miếng khăn ướt lau mặt và bàn tay nhỏ xinh cho bé.
Bà vừa lau vừa hỏi: “Lúc Ly Ly ở một mình có sợ không?”
Ly Ly do dự một chút, lắc lắc cái đầu nhỏ: “Ly Ly không sợ ạ.”
Hướng Hiểu Ảnh lại cầm chiếc lược nhỏ, chải mượt mái tóc đen đã bị gió thổi rối tung của con trai: “Ly Ly không được gạt mẹ đâu nhé.”
Lúc này Ly Ly mới mím mím môi: “Ly Ly chỉ thấy hơi sợ thôi ạ. Nhưng mà anh trai vẫn luôn đứng ở bên cạnh, thế nên Ly Ly không sợ nữa.”
Tuy lúc đầu anh trai rất hung dữ.
Hướng Hiểu Ảnh kinh ngạc cười cười: “Ly Ly không sợ anh trai à?”
Ly Ly có hơi do dự nhưng vẫn thành thật nói: “Anh trai hơi dữ.” Cậu ngẩng mặt lên, hỏi: “Mẹ ơi, tại sao mẹ anh trai lại mắng anh trai thế ạ?”