"Sao lại đi theo anh?" Cố Tiểu Trạch hỏi.
"Anh..." Ly Ly cố gắng hít thở: "Anh không nên chạy lung tung chứ!"
"Ở đây toàn là người lạ, mẹ nói nguy hiểm lắm ạ." Ly Ly đã ghi nhớ kỹ càng tiết học phòng tránh bắt cóc vào buổi tối hôm qua. Cậu ngẩng gương mặt trắng như tuyết lên, để lộ đôi mắt đen nhánh ngời sáng: "Anh trai có mệt không? Ly Ly thì mệt lắm!"
Cậu lục lọi cái yếm bé tí của mình, lấy khăn giấy thơm thơm mà mẹ đã bỏ sẵn trong ba lô ra, rút một tờ rồi kiễng chân, cố gắng đưa thật cao: "Anh lau thơm thơm nè."
Cố Tiểu Trạch đực mặt ra, chẳng hiểu cậu đang nói gì.
Ly Ly đã đổ chút mồ hôi, cậu vùi mặt mình vào khăn giấy rồi ụp mấy phát cho mồ hôi thấm hết vào đó, lại rút thêm một tờ khăn giấy mới rồi đưa lên cao lại: "Lau mồ hôi đó."
Giờ Cố Tiểu Trạch mới hiểu.
Cậu ta mím môi, cứng đờ một hồi mới bối rối nhận lấy khăn giấy của Ly Ly. Cố Tiểu Trạch lấy kính râm xuống, lau mặt qua loa, còn ngửi được mùi hoa từ khăn giấy.
Cố Tiểu Trạch đặt tay xuống, bởi vì không còn kính râm che nữa nên lúc này cậu ta mới thật sự thấy rõ mặt mũi cậu bé tóc đen.
Mái tóc đen nhánh mềm mại rủ tự nhiên trên mặt, do chạy quá mệt nên mí mắt hơi ươn ướt, đôi mắt đen tuyền tựa ngọc lưu ly trong veo, mọi đường nét đều sắc sảo hệt búp bê vậy.
Ly Ly hơi bồn chồn nắm lấy vạt áo của anh trai, dường như cậu lo lắng anh trai sẽ nổi giận rồi lại chạy đi nữa: "Anh trai ở lại đây chờ mẹ với Ly Ly được không?"
Thật lâu sau, Cố Tiểu Trạch mới đồng ý, vành tai đỏ bừng cả lên.
Ly Ly chạy mệt quá nên ngồi xổm ở ven đường giống y như một cây nấm nhỏ, Cố Tiểu Trạch trưng khuôn mặt không tí cảm xúc, đứng bên cạnh cây nấm nhỏ kia.
Không bao lâu sau, Hướng Hiểu Ảnh và bà Cố cũng ngồi xe đến đây.
Thế này thì không tiến hành theo kịch bản gốc đã định trước rồi, nhưng cũng chẳng sao, làm gì có chương trình truyền hình nào rập y boong theo kịch bản gốc được chứ. Đường Danh chỉ có thể tạm thời sửa lại, để mẹ hai đứa nhỏ đi đón Ly Ly với Cố Tiểu Trạch không biết đã chạy tới tận đâu.
Về phần bé con số bốn, Đường Danh đành bảo nhân viên công tác nói cho bé biết nhiệm vụ tạm thời sửa lại thành để bé tự đi tìm phòng đồ chơi nhỏ.
Xe của Hướng Hiểu Ảnh và bà Cố đến nơi cùng lúc. Lúc xuống xe hai người đều gật đầu ra hiệu với đối phương, chào hỏi xong thì con ai người đó dẫn về.
“Ly Ly ơi?”
Cây nấm nhỏ mơ mơ màng màng ngẩng đầu, lúc trông thấy mẹ thì đôi mắt sáng bừng lên: “Mẹ tới đón Ly Ly ạ.”