Gì mà định vị, gì mà chỉ đường, gì mà bà dì họ hàng chứ? Toàn là giả hết!
Cố Tiểu Trạch lại ngước lên, chạm mắt với ống kính tele mà thợ ghi hình đang vác trên vai, sự giận dữ không thể thốt thành lời dâng trào cả tâm trí cậu ta.
Tiếng "lạch cạch" vang lên.
Ly Ly ngơ ngác chứng kiến cảnh anh trai tháo đồng hồ điện thoại ra rồi ném phăng xuống đất: "Anh ơi?"
Cố Tiểu Trạch bịt tai không thèm nghe cậu nói gì, xoay người chạy đi thật nhanh, nhưng ngay sau đó lại có tiếng bước chân "bịch bịch bịch" vang lên ở đằng sau.
Là thằng nhóc tóc đen kia.
Cố Tiểu Trạch lại dừng bước, quay lại nói nhỏ: "Đừng theo cháu." Cậu ta nhìn thẳng vào mắt thợ ghi hình đang vác cái camera ống kính tele.
Ly Ly lại tưởng rằng anh trai đang nói chuyện với mình. Khuôn mặt bầu bĩnh của cậu nhóc tóc đen đã đỏ bừng vì chạy, bị hăm dọa như vậy, cậu ngẩn ngơ một hồi rồi mới ấm ức trề môi.
Anh trai này hung dữ quá, Ly Ly không thích người bạn nhỏ mà mẹ bảo cậu tìm chút nào.
Bị Cố Tiểu Trạch trừng mắt nhìn một cách dữ dằn như hổ con, thợ ghi hình thật sự chẳng biết phải làm sao bèn thì thầm hỏi đạo diễn.
Đường Danh cũng đang mặt ủ mày chau trong trường quay: "Hay là anh tắt camera đã, đừng làm cậu bé kích động."
Thợ ghi hình làm theo, hạ camera ống kính tele xuống.
Phòng live số 1 bỗng dưng đen kịt, khán giả chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra: [Sao tự dưng tối thui thế này?]
[Đủ thành viên rồi mà, mau chiếu lại đi chứ!]
[Các chị em đừng nóng vội, phòng 1 đóng nhưng vẫn còn phòng 5 mà.]
Vài giây sau, các fan dì của Ly Ly chuyển nhà tập thể, phòng live số 5 vốn vắng tanh bỗng chốc đón tiếp một đống người xem, sau đó họ nhìn thấy một hình ảnh mờ mờ bị phóng đại vô số lần.
Khán giả: [Trời ơi cứu, rốt cuộc thợ ghi hình của cậu bé xù lông đang nấp ở đâu quay lén thế?]
Sau khi thợ ghi hình xách camera ống kính tele rời đi, tâm trạng của Cố Tiểu Trạch mới từ từ dịu xuống phần nào, vẻ mặt của cậu ta cũng không còn hung hăng như trước đó nữa nhưng vẫn cắm đầu đi một mạch về phía trước.
Cậu bé tóc đen ôm búp bê vải cũng theo sau.
Chẳng biết hai đứa nhóc đã đi bao lâu, chúng cũng không biết mình đã đi tới nơi nào. Mãi đến khi buộc phải dừng trước một cột đèn giao thông, Cố Tiểu Trạch mới ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Bấy giờ cậu ta mới để ý hình như đằng sau mình có người đang thở dốc từng cơn.
Cố Tiểu Trạch quay đầu lại, muộn màng phát hiện cậu nhóc tóc đen ấy theo sau mình từ nãy đến giờ.
Ly Ly chạy mệt đến nỗi gò má bầu bĩnh hơi đỏ ửng, thấy anh trai đã đứng lại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.