Hướng Hiểu Ảnh ngồi trong studio lâu như thế, ít nhiều gì cũng nghe được loáng thoáng về tình hình bên nhà họ Cố. Bà suy nghĩ một lúc rồi nói thật cho Ly Ly biết: “Vì anh trai không biết mình đang quay chương trình truyền hình đó con.”
“Cho nên khi biết mình bị chụp lén, anh trai mới tức giận như thế.”
Phía bên kia, bà Cố quở trách Cố Tiểu Trạch một trận rồi cũng lên xe. Một khi Cố Tiểu Trạch giả vờ mắt điếc tai ngơ thì khó chơi, nghe tai phải ra tai trái nên bà cũng đành chịu, không có cách nào trị được cậu ta.
Với lại dù sao cũng còn đang quay, kiểu gì bà cũng phải dằn cơn giận xuống.
Chờ sau khi tắt livestream, bà Cố mới không nhịn được nữa: “Cố Tiểu Trạch, con có nghe mẹ nói chuyện không đấy?”
Cố Tiểu Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không thèm quay đầu lại: “Con đã nói rồi, con không muốn tham gia cái chương trình rách nát này!”
Đúng lúc này xe dừng lại, khoá vừa mở, Cố Tiểu Trạch đã không chịu nổi mà mở cửa, lao xuống dưới. Bên cạnh phòng đồ chơi nhỏ là studio, cả đám người đứng tụ lại với nhau. Cậu bé trên xe vừa chạy xuống, cả chục ống kính dài như đại pháo đã dựng lên, lập tức nhắm thẳng vào cậu ta.
Cố Tiểu Trạch cứng đờ cả người, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Cậu ta không thể bước nổi dù chỉ một bước, chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bà Cố cầm cái kính râm bị con trai nhà mình ném lại trên xe xuống, cảm thấy hơi kỳ lạ: “Sao con lại đứng im ở đó?”
Cố Tiểu Trạch không nói tiếng nào, giật lấy kính râm trên tay bà Cố rồi tự đeo lên, rầu rĩ nói: “Con muốn về nhà.”
Bà Cố chả ép nổi cậu, bất đắc dĩ nhìn về phía đạo diễn Đường bên cạnh: “Tôi dẫn Cố Trạch sang studio nghỉ ngơi trước. Làm trễ tiến độ quay chụp của mọi người rồi, rất xin lỗi.”
Bà nói xong thì đi thẳng đến studio.
Bà đi được vài bước, lại phát hiện Cố Tiểu Trạch không đi theo nên đành quay lại, nắm tay cậu ta kéo đi: “Không phải con nói không muốn quay à? Sao còn không chịu đi?”
Cố Tiểu Trạch bị nắm tay kéo về phía trước, lúc này mới cúi đầu, có hơi cứng ngắc đi theo bà.
Hai người đi thẳng vào phòng nghỉ đã được chuẩn bị sẵn. Xung quanh không còn camera chĩa thẳng vào người, sắc mặt vốn nhợt nhạt của Cố Tiểu Trạch mới tốt lên được một chút.
“Con muốn về nhà.”
Cậu ta lặp lại thêm một lần nữa.
Cố Tiểu Trạch đứng ở cạnh cửa, cúi đầu, giọng điệu có hơi yếu ớt uể oải, thoạt nhìn tội nghiệp cứ như chú cún con bị rơi xuống nước, ướt nhẹp: “Mẹ ơi.”
Bà Cố đỡ trán, cảm thấy đau hết cả đầu, một lúc lâu sau mới nặng nề thở dài một hơi: “Được được được, chúng ta không quay nữa. Mẹ đưa con về nhà nhé, được không?”