Hoàn toàn không biết sóng bình luận đã lật trời đổ đất.
[Tránh hết ra, để dì hôn nhóc con đến tỉnh lại!]
[Đàn ông cũng có thể sinh em bé đúng không? Trái tim tan chảy luôn rồi, cứu tôi.]
[Ly Ly! Ly Ly ngoan của dì!]
[Ly Ly bò tới đây đi màaaa!]
Tiểu Thời Ly chú ý trên thanh giường có gắn một thứ đen thui, cậu dụi mắt, tò mò nhìn ngắm.
Ống kính đen nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Camera à?
Thời Ly đứng dậy, xiêu vẹo giẫm trên chăn lông bước đến cuối giường, sau đó ngồi phịch xuống, giơ đôi tay nhỏ ra chọc ống kính đặt trên thành giường.
Như thể muốn nhìn xem nó đã khởi động chưa, cậu xích mặt lại gần hơn, trong màn hình, khuôn mặt cậu bé càng lúc càng gần, đôi mắt đen dần to ra.
Tóc đen da trắng, môi hồng răng trắng.
Sóng bình luận trong phòng trực tiếp đã bùng nổ, liên tục kêu la, sau đó “bụp” một tiếng, ống kính đột nhiên tối đen.
Khán giả lập tức tròn mắt nhìn.
May mà trong góc căn phòng còn lắp camera thứ hai, tổ đạo diễn vội vàng thay đổi, thấy cậu bé ngồi ngây ra trên giường, ngơ ngác nhìn bàn tay nhỏ của mình cùng cái camera vừa bị mình đυ.ng một cái đã rớt xuống đất.
Hình như cậu làm sai rồi.
Tiểu Thời Ly vụng về mở khóa thành giường, trở mình, cẩn thận trườn xuống đất.
Sóng bình luận thấy cậu bé ngồi phịch xuống đất còn lo lắng một lúc, khi thấy Ly Ly quen thuộc phủi mông đứng dậy mới yên tâm.
Tiểu Thời Ly nhặt camera trên mặt đất ôm vào lòng, sau đó bước chậm đến mở cửa, cảnh hành lang trong camera cũng thay đổi theo đường cậu bé đi.
Tiểu Thời Ly bám lấy cột thang lầu xuống tầng một, vòng một vòng qua bếp rồi lại vòng qua phòng khách, đối với người trưởng thành mà nói đây là diện tích khá lớn, với một cậu bé ba tuổi đi cũng thở hồng hộc.
Ly Ly không tìm người ở tầng một, leo cầu thang chậm rãi lên tầng hai, trên đường đi vẫn ôm khư khư cái camera rớt xuống đất.
Hướng Hiểu Ảnh đang đọc kịch bản trong phòng, đột nhiên cửa phòng bị gõ nhẹ, bà vừa mở cửa đã thấy Ly Ly lo lắng ngẩng đầu nhìn.
Thời Ly mấp máy môi, giơ cao camera trong tay: “Mẹ, nó rớt mất rồi, Ly Ly không cẩn thận làm hư rồi.”
“Xin lỗi ạ.”
Camera ghi lại cảnh tượng này khiến sóng bình luận lại tràn màn hình
[Ly Ly ngoan quá đi!]
[Thế mà có một cậu bé ba tuổi biết mình làm hỏng đồ nên ngoan ngoãn tìm người lớn nhận sai sao!]
[Không phải chứ, năm đó em trai tôi làm rớt điện thoại của tôi cũng không nhận ra lỗi sai của mình, thông thường mà nói trẻ con không hiểu mấy cái này.]
[Thế mới nói Ly Ly đúng là hiểu chuyện! Muốn biết chị Ảnh đã dạy con thế nào, ngưỡng mộ quá.]
[Hu hu hu hu đúng là nhóc thiên sứ mà.]