Thẩm Chiêu An chưa từng thấy qua trận chiến lớn như này, trực tiếp bị dọa khóc.
"Ta muốn đi nói cho cha với nương biết, huhu... rằng Thẩm Chiêu Tuyết cấu kết với tên vũ phu không coi bề trên ra gì này khi dễ ta!"
"Ta..." Thẩm Chiêu Tuyết định tiến tới, muốn giải thích một phen, nhưng eo nàng lại bị ôm chặt không cách nào tránh thoát.
Tư Mã Vân không có ý định lùi bước trong chuyện này, cũng sẽ không bởi vì Thẩm Chiêu An khóc đến lê hoa đái vũ đáng thương mà mềm lòng hoặc thương hương tiếc ngọc.
Là đại tỷ duy nhất ở hiện trường đối mặt với tình cảnh kịch liệt như vậy, nàng cần phải đứng ra hòa giải mâu thuẫn, để duy trì uy nghiêm trưởng tỷ của nàng: "Tất cả mọi người không nên tranh cãi, cha bảo ba tỷ muội chúng ta đến hoa viên là ôn chuyện không phải đến đánh nhau. Hôm nay tam muội phu cũng ở đây, Chiêu An, muội cảm thấy mình giống như một tiểu thư khuê các sao, giống như đích nữ trong nhà sao?"
Một phen phát biểu của Thẩm Chiêu Bình hoàn toàn khơi dậy lửa giận của Thẩm Chiêu An, bình thường nàng ở trong phủ sĩ diện nhất, nào có thể bị Thẩm Chiêu Bình giáo huấn trước mặt nhiều người như vậy, vội vàng thu hồi nước mắt kêu gào: "Không phiền tỷ còn nhận ta là đích nữ Thẩm gia này, tốt nhất tỷ nên sắp xếp rõ ràng vị trí của tỷ rồi mới nói chuyện với ta."
Cho dù Thẩm Chiêu An có kích động nàng như thế nào, Thẩm Chiêu Bình trước sau như một biểu hiện bình thản và rộng lượng: "Chiêu An, muội đừng làm khó Chiêu Tuyết nữa. Dù sao hôm nay cũng là ngày lại mặt của nàng và Tư Mã tướng quân. Nếu muội tiếp tục cố tình gây sự, vậy đừng trách ta đi bẩm báo phụ thân."
Thẩm Chiêu An trợn tròn mắt, thân thể tức giận đến phát run, ngay lập tức thay đổi khuôn mặt của nàng: "Tín Đông, chúng ta đi." Vô cùng kiêu căng cất giọng nói xong phất tay áo bỏ đi.
Sau khi Thẩm Chiêu An hùng hổ rời đi, Tư Mã Vân mới không ý thức được buông Thẩm Chiêu Tuyết ra. Nàng hành động như vừa rồi do có chút nhìn không quen nên thấy việc nghĩa hăng hái làm, không còn gì khác.
"Cám ơn trưởng tỷ giải vây giúp Chiêu Tuyết."
"Muội đừng cảm ơn ta. Muội nên cảm ơn tướng quân kịp thời chạy tới. Nếu không hôm nay ngươi còn nhất định phải bị nha đầu kia dùng cành trúc đánh đến da thịt bong tróc."
Nhắc tới cành trúc, hai người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cánh tay Tư Mã Vân: "Tướng quân, cánh tay của người..."
"Không có gì đáng ngại." Tư Mã Vân buông tay, ống tay áo thật dài che khuất nên không nhìn thấy gì.
"Tư Mã tướng quân, người nên để đại phu nhìn xem thử, vết thương nhỏ cũng không thể bỏ qua." Thẩm Chiêu Bình nói xong chuẩn bị sai Miên Xuân đi mời đại phu.
Tuy nhiên bị Tư Mã Vân từ chối: "Vẫn là cảm ơn lòng tốt của trưởng tỷ. Thuở nhỏ ta tập võ nên chút vết thương nhỏ kia chỉ là da lông mà thôi, không đủ nói đến." Nói xong thì thở dài, nàng nhìn sang phía Thẩm Chiêu Tuyết, câu tiếp theo dường như muốn nói với nàng: "Phu nhân không phải nói muốn dẫn bổn tướng đi thăm biệt viện sao. Hai người bọn ta sẽ không quấy rầy trưởng tỷ nữa."
Tư Mã Vân không có ý muốn ở lại lâu hơn, Thẩm Chiêu Tuyết vội vàng nhấc làn váy lên đi theo.
"Các ngươi...." Thẩm Chiêu Bình không biết nói thêm gì, chỉ có thể nhìn theo hai người bọn họ bỏ đi.
Miên Xuân bước tới: "Tiểu thư, chúng ta phải đi về sao?"
Khóe miệng Thẩm Chiêu Bình đè xuống, khóe mắt không khỏi lại liếc về hướng hai người rời đi, lúc này mới trả lời lại: "Trở về thôi."
Trong giọng nói giống như rất không vừa lòng. Nếu không phải nha đầu Thẩm Chiêu An quấy rối, nàng còn có thể tìm thời gian ở chung với tướng quân nhiều hơn, cứ như vậy toàn bộ bị phá hư, thật sự là hư việc nhiều hơn thành công.
"Mẫu thân!"
Thẩm Chiêu An vừa mới vào sân đã làm nũng, đôi giày da dê dậm chân trên sàn đá xanh, nổi giận nên cả người đều dùng sức. Mạnh Hương Lan đang nghỉ trưa trực tiếp bị nàng đánh thức, cũng không nổi nóng mà giơ tay gọi nàng đi qua một cách vô cùng cưng chiều: "Lại làm sao vậy, là ai chọc bảo bối Chiêu An của ta không vui, mẫu thân sẽ giúp con dạy dỗ hắn."
Cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Chiêu An bĩu cao thật sao: "Còn không phải Thẩm Chiêu Bình và Thẩm Chiêu Tuyết sao." Dứt lời, Thẩm Chiêu An đầu tiên bước đến chiếc bàn nhỏ và rót một tách trà uống một hơi cho đỡ khát, sau đó tiếp tục nói: "Con có lòng tốt muốn hái một đóa hoa cho ngôi sao chổi Thẩm Chiêu Tuyết kia, chẳng những bị nàng ném trên mặt đất, còn cấu kết một chỗ với tên vũ phu Tư Mã Vân kia khi dễ con. Còn có Thẩm Chiêu Bình kia dựa vào thân phận trưởng tỷ của nàng ta mà diễu võ dương oai!"
Thẩm Chiêu An càng nói càng tức giận, cả hai bên má tức giận đến phồng lên. Mạnh Hương Lan kéo nàng đến bên cạnh, vỗ nhẹ vào tay nàng nói. "Con không nên chấp nhất với các nàng, chỗ mẫu thân có một tin tức tốt, con có muốn nghe hay không?"
"Tin tốt gì?" Thẩm Chiêu An bán tín bán nghi.
"Tân hoàng đăng cơ cần mở rộng hậu cung, sắp tới sẽ tổ chức tuyển tú, văn võ bá quan cả triều đều muốn chen bể đầu để đưa nữ nhi nhà mình vào trong cung. Phụ thân của con là tam phẩm Đô Ngự Sử. Con là đích nữ Thẩm gia, thân phận không cao quý hơn nữ nhi quan gia bình thường sao? Đợi ngày con thành hoàng phi, còn sợ không đối phó được một Thẩm Chiêu Tuyết hay Thẩm Chiêu Bình nho nhỏ sao?"
Nghe Mạnh Hương Lan nói như vậy, hai mắt Thẩm Chiêu An sáng ngời, như thể đã tưởng tượng đến hình ảnh nàng trở thành hoàng phi, thậm chí hoàng hậu, đến lúc đó nàng chính là nhất quốc chi mẫu, muốn bóp chết ai chính là chuyện động ngón tay.
"Mẫu thân, con muốn tham gia tuyển tú, con muốn làm hoàng phi!" Thẩm Chiêu An kích động ôm lấy cánh tay Mạnh Hương Lan: "Không, con muốn trở thành hoàng hậu!"
Mạnh Hương Lan rất tự hào: "Nhất định mẫu thân và phụ thân sẽ giúp con một tay."
Phủ Tư Mã.
Tư Mã Bá Dật ngồi ngay ngắn trong đình, thuận tay cầm một quân cờ trắng vững vàng bỏ vào trên bàn cờ, quân cờ đen ở góc kia trong nháy mắt bị vây quanh không chỗ che giấu, người ngồi đối diện không khỏi cười haha bội phục tâm phục khẩu phục: "Tư Mã huynh, quân cờ này của ngươi thật sự là đánh rất tốt."
"Ngô lão đệ, đa tạ đa tạ." Tư Mã Bá Dật ôm quyền khiêm tốn.
Người chơi cờ với Tư Mã Bá Dật là Ngô quốc công, cũng là đệ đệ ruột của mẫu thân đã qua đời của Tư Mã Vân. Ngày hôm nay bọn nhỏ đều đi ra ngoài, không có người trong phủ nên ông ấy chỉ có thể đến đây ôn chuyện cũ.
Ngô Khải Sơn khẽ phất tay áo đích thân rót trà, nói: "Tư Mã huynh nghĩ như thế nào về hình thức của vương triều?"
Tư Mã Bá Dật nhận lấy chén trà rồi thổi, còn chưa đưa đến bên miệng đã nói: "Khó, hiện giờ thế lực phái Tể tướng càng lúc càng lớn và sự kiêu ngạo của tên Thẩm Kỳ Văn kia cũng càng cao. Hết lần này tới lần khác con ta lại nhận hôn với nhà hắn. Ta đứng ngồi không yên cả ngày."
Ngô Khải Sơn nghe xong cũng liên tục lắc đầu, cảm thấy không biết phải làm sao: "Tuy ta ở vị trí nhất phẩm quốc công, mấy năm nay bởi vì thế lực phái Tể tướng ăn mòn mà càng thêm nghèo túng. Hiện giờ lăn lộn còn không bằng Trầm Kỳ Văn kia trong triều phong sinh thủy khởi."
Ngay sau đó Ngô Khải Sơn lại nói: "Ta không thể hiểu được tại sao tiên hoàng phải đi một bước cờ này, định ra thông gia giữa ngươi và Thẩm gia."
Tư Mã Bá Dật đã bật cười sau khi nghe điều này: "Có lẽ ông ấy nhìn thấy chúng ta đấu với nhau mấy chục năm, muốn có kết thúc đẹp để chấm dứt phân tranh, ý tốt của tiên hoàng thôi... Bây giờ nó trở thành rắc rối lớn nhất của ta."
"Vậy Tư Mã huynh có dự định gì trong tương lai?" Ngô Khải Sơn hỏi.
"Đi từng bước một." Tư Mã Bá Dật thở dài một hơi: "Hiện tại tam nữ nhi của Thẩm Kỳ Văn đã gả vào Tư Mã gia ta, hổ dữ còn không ăn thịt con, hắn tạm thời sẽ không làm bậy."
"Hôm nay đám người Vân Nhi đi Thẩm gia, dựa theo tập tục về lại mặt nên sợ là phải ở lại một đêm. Tư Mã lão huynh, nếu không chúng ta lại chơi một ván nữa?"
"Rất tốt, rất tốt." Tư Mã Bá Dật mỉm cười.
Sau khi rời khỏi hoa viên, Tư Mã Vân không có chỗ nào để đi, đành phải đi theo Thẩm Chiêu Tuyết đến tiểu viện mà nàng từng ở, nào ngờ vừa đến cửa viện, Thụy Thu lập tức hét lên: "Đây là ai làm!"
Thẩm Chiêu Tuyết gả ra ngoài không quá ba bốn ngày, hôm nay lần đầu tiên về nhà, không ngờ tiểu viện của nàng trở nên bẩn thỉu không chịu nổi, dùng thổ phỉ càn quét tới hình dung cũng không khoa trương chút nào.
"Tiểu thư, bọn họ cũng quá khi dễ người khác. Chúng ta vừa mới đi thì họ đã xem nơi này trở thành đống rác!" Thụy Thu quay đầu lại cảm thấy bất bình: "Ta sẽ đi bẩm báo lão gia!"
Thẩm Chiêu Tuyết một tay kéo nàng lại: "Quên đi." Dứt lời rất khó nặn ra một nụ cười: "Vô dụng, phụ thân mỗi ngày trăm công nghìn việc làm sao xử lý chuyện nhỏ như vậy. Chúng ta tự mình dọn dẹp là được rồi, dù sao cũng chỉ ở một đêm."
"Nhưng tiểu thư." Thụy Thu rất không muốn nuốt lấy cơn tức này.
Không phải Thẩm Chiêu Tuyết không muốn dựa vào lý lẽ tranh luận hay làm cho hả giận, mà là những năm gần đây đã trải qua quá nhiều chuyện, đã chết lặng và quen dần, ngoài những cuộc xuất binh bất lực và sự vô ơn thì chẳng có gì khác.
Tư Mã Vân đứng bên cạnh chưa từng lên tiếng đã thu tất cả vào mắt, trong lòng không khỏi bắt đầu có chút tò mò. Rốt cuộc đây là nữ tử như thế nào, còn nhỏ tuổi lại có sự lạnh nhạt và bình tĩnh vượt qua rất nhiều người. Rốt cuộc nàng đã trải qua những gì... để trở thành như bây giờ.
Nhìn xung quanh, Tư Mã Vân phát hiện biệt viện này thật sự rất nhỏ, không khác gì chỗ ở của nữ tử nhà bình thường, nhưng nhìn kỹ có thể nhìn thấy khu vực chưa bị phá hư được bố trí vô cùng đẹp, cây cối xanh tươi, giống như đi vào một bức tranh, đặt mình trong đó làm cho người ta cảm thấy thoải mái, toàn thân thư thái ung dung.
Tư Mã Vân đi tới nửa đoạn thân cây có treo đồ vật nhỏ trước mặt, không nhịn được vươn tay ra, vừa mới chạm vào, Thụy Thu không biết từ khi nào xuất hiện, chủ động giới thiệu: "Đây đều là những đồ chơi nhỏ mà tiểu thư nhà ta tự tay làm, rất đáng yêu và tinh xảo phải không?"
Tư Mã Vân rút tay về, không trả lời còn hỏi lại một câu: "Cái cây này... "
Thụy Thu vội vàng nói: "Đây là cây quế được mẫu thân của tiểu thư nhà ta trồng khi còn sống. Tiểu thư thích nhất, đáng tiếc chủ mẫu không thích nên nhất quyết sai người đến chặt, cũng không biết vì sao, mỗi ngày tiểu thư tưới nước cho nó vậy mà nó không còn đâm chồi mới nữa."
Đúng lúc này, đột nhiên Thẩm Chiêu Tuyết gọi Thụy Thu, ý bảo nàng không nên tiếp tục nói nữa: "Thụy Thu, đừng quấy rầy tướng quân nữa, dọn dẹp sơ viện tử với ta đi."
"Được rồi, muội đến đây." Thụy Thu quay đầu chạy về phía nàng.
Tư Mã Vân nhìn sang chỗ khác, Thẩm Chiêu Tuyết cầm một cây chổi tre cao lớn không cao lắm so với người của nàng, cố sức quét dọn rác rưởi trên mặt đất, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh vì dùng sức nắm lấy đã hơi ửng đỏ, tay áo trượt xuống khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng đến sáng bóng, Tư Mã Vân lại yên lặng nuốt nước miếng.
"Để ta." Đột nhiên có một bàn tay to vươn tới trước mắt, Thẩm Chiêu Tuyết dừng lại, ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào tướng quân lại đi tới trước mặt, nàng nhẹ nhàng cười, nắm chặt chổi hơn: "Không cần, tướng quân nghỉ ngơi đi."
Tư Mã Vân không nói lời nào, lại vươn tay ra, khăng khăng đòi, thái độ kiên quyết.
Lúc này Thụy Thu nói: "Tiểu thư, người đưa tướng quân đi. Tướng quân muốn giúp đỡ..." Nói xong thì thầm vào tai nàng một câu: "Thật là quan tâm."
Thẩm Chiêu Tuyết thoáng cái có chút đỏ mặt xấu hổ, không nói hai lời đưa chổi trúc cho Tư Mã Vân, một mình yên lặng bước nhanh đi bận rộn chuyện khác, dùng cái này để che dấu cái gì?
Trời dần tối, Thẩm Chiêu Bình ngồi trong khuê phòng của nàng, bỗng nhiên Miên Xuân đến bảo rằng Vương phu nhân đã tới. Thẩm Chiêu Bình đứng dậy, gọi một tiếng: "Mẫu thân, sao người lại tới đây."
Vương Uyển vẻ mặt không vui, vào cửa ngồi xuống thì khuôn mặt lạnh lùng, cũng không nói lời nào.
Thẩm Chiêu Bình ngồi xuống trước mặt bà ta: "Nương, là ai chọc người không vui sao?"
Lúc này Vương Uyển mới nhìn về phía nàng, trong giọng nói mang theo ý tứ thẩm tra, sắc mặt khá nghiêm khắc: "Con nói xem, con có ý đồ với Tư Mã tướng quân kia phải không?"
Thẩm Chiêu Bình thấy thế có chút xấu hổ, trước tiên phất tay đuổi nha hoàn Miên Xuân ra ngoài, đợi trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con các nàng, mới không thể không nói: "Nương, người có ý gì, Chiêu Bình... Không hiểu lắm."
"Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, con ân cần hỏi han Tư Mã Vân kia ở trong bữa tiệc trưa. Ta là mẹ con, chút tâm tư nhỏ của con, ta còn có thể không rõ sao?"
Thẩm Chiêu Bình căng thẳng vội vàng nắm lấy tay Vương Uyển: "Nương, con..."
"Đừng nói nữa." Còn chưa đợi nàng mở miệng, Vương Uyển đã quát: "Mau bỏ những suy nghĩ trong đầu con đi, không nên đối nghịch với cha con!"
Thẩm Chiêu Bình cắn môi, tức giận không dám nói, đành phải âm thầm giấu đi suy nghĩ trong lòng.
....
"Ngụy phó tướng, chúng ta đều luyện cả ngày, khi nào có thể giải tán nghỉ ngơi.
"Đúng vậy, các huynh đệ cũng sắp chết đói rồi."
"Tối nay tướng quân sẽ không đến kiểm tra chứ."
"....."
Ngụy Tuyết ngồi ở đó với tâm sự nặng nề, bộ dáng không vui vẻ, binh lính phía dưới càng than thở, nàng càng cảm thấy đau đầu.
Tần Tôn không còn cách nào khác, đành phải ra quyết định trước: "Được rồi, giải tán tại chỗ trước, ăn cơm uống nước đi."
Thấy Ngụy Tuyết vẫn không có bất kỳ phản ứng gì như cũ, cả người giống như hồn bay đâu mất. Tần Tôn vỗ vai nàng để nhắc nhở: "Ngẩn người cái gì đấy, ta nghĩ đêm nay tướng quân sẽ không qua đâu."
"Làm sao ngươi biết?" Ngụy Tuyết hiển nhiên là không tin.
"Ngươi thấy đó." Tần Tôn ngồi xuống phân tích cho nàng: "Hôm nay là ngày tướng quân dẫn tướng quân phu nhân trở về lại mặt. Dựa theo lệ tổ tông phải ở nhà mẹ đẻ cả đêm. Ngươi cảm thấy tướng quân sẽ bỏ lại phu nhân tân hôn, đến đây xem một đám đại nam nhân chúng ta luyện binh sao?"
Ngụy Tuyết nghe vậy liếc mắt một cái rồi đứng dậy bước đi, Tần Tôn vội vàng đuổi theo: "Này ngươi đừng đi, ta còn chưa phân tích xong đâu!"
"Tướng quân không hổ là xuất thân luyện võ, hai ba cái đã quét dọn sạch sẽ viện này." Thụy Thu đứng trên bậc thềm trước nhà, trong tay cầm khăn tay sạch sẽ, vô cùng vui mừng. Biểu hiện hôm nay của tướng quân một lần nữa khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, sinh ra ấn tượng mới.
Thẩm Chiêu Tuyết nhìn thấy không đành lòng nên lập tức cầm lấy khăn tay trong tay Thụy Thu rồi đi lên phía trước, không nói lời gì giúp nàng lau mồ hôi trên thái dương, động tác tự nhiên, giống như nương tử nhà bình thường lau mồ hôi cho phu quân vậy. Thân thể Tư Mã Vân không khỏi cứng đờ, gần như phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay Thẩm Chiêu Tuyết, có thể hơi dùng sức nên Thẩm Chiêu Tuyết khẽ nhíu mày, nhỏ giọng thì thào: "Đau...."
Tư Mã Vân buông nàng ra, trên mặt còn đọng lại một tia lạnh lùng, một giây sau khuôn mặt cứng đờ, tự mình đưa cây chổi trở lại vị trí ban đầu, sau đó bước vào nhà chính mà không quay đầu lại.
"Tiểu thư, người thế nào rồi, người có đau không?" Thụy Thu chạy tới lo lắng xem xét.
Thẩm Chiêu Tuyết có chút sững sờ, lắc lư cổ tay: "Ta không sao."
Thụy Thu tỏ vẻ rất tức giận, không cảm ơn thì thôi, còn thô lỗ như vậy!
Tư Mã Vân ngồi trong phòng không hiểu sự bối rối của mình, không hiểu.