Nữ Tướng Quân Và Tiểu Phúc Thê

Chương 5: Che chở

Trong khoảnh khắc Tư Mã Vân tháo mặt nạ xuống, mọi người ở đây đều hơi kinh hãi, thậm chí có chút không tin vào đôi mắt của mình, Tư Mã tướng quân trong lời đồn có tướng mạo xấu xí không dám gặp người khác lại... Lại là một vị công tử có diện mạo tuấn mỹ nhẹ nhàng.

Người thất vọng nhất chính là Thẩm Chiêu An tràn đầy ác ý kêu gào muốn xé mặt nạ xuống kia, nàng ta có chút kinh ngạc, hoảng loạn, gần như là ngẩn ra tại chỗ. Cùng lúc đó, ánh mắt Thẩm Chiêu Bình nhìn về phía Tư Mã Vân càng mê muội hơn, nàng biết, Tư Mã đại tướng quân không phải là nhân vật mờ nhạt trong biển người.

Để phá vỡ tình huống xấu hổ trước mắt, Thẩm Kỳ Văn đành ra mặt nhiệt tình mời con rể của mình: "Phòng bếp đã chuẩn bị thức ăn ngon, nếu mọi người đến đông đủ hết rồi, vậy thì bắt đầu mở tiệc ở sảnh chính đi."

Thẩm Chiêu An biết bản thân bị xấu mặt trước đám đông, cho nên ngoan ngoãn đứng ở bên người mẹ mình, không dám nói thêm chữ nào nữa, ngay cả Mạnh Hương Lan cũng kéo nàng ta lại nhỏ giọng lải nhải một câu: "Chiêu An, hồi nãy con hơi xúc động rồi."

Thẩm Chiêu An bụng đầy uất ức: "Mẹ, Chiêu An không biết mọi chuyện sẽ trở thành thế này, lời đồn kia... Không phải là thật!"

"Thôi thôi, chuẩn bị dùng bữa đi, tạm thời con cứ ngoan ngoãn là được rồi."

"Lão Lý, mời lão phu nhân đến đây đi." Thẩm Kỳ Văn đứng ở cửa sảnh chính gọi Lý quản gia.

Lý quản gia chắp tay hành lễ bẩm báo: "Lão gia, mới vừa rồi đã phái người đi, nha đầu hầu hạ lão phu nhân nói, lão phu nhân bị lạnh đã nghỉ ngơi một lúc rồi."

Thẩm Kỳ Văn nâng tay lên: "Vậy thôi, đợi một thời gian nữa thì kêu phòng bếp mang đồ ăn nóng qua bên đó."

Tiệc lại mặt đã bắt đầu, bọn hạ nhân ở trong phủ từng bước từng bước thay phiên đưa đồ ăn vào trong, trên từng bàn tròn lớn lập tức xuất hiện các loại sơn hào hải vị, hiển nhiên là một thịnh yến Thao Thiết.

"Con rể." Bỗng nhiên Thẩm Kỳ Văn gọi Tư Mã Vân một tiếng, nàng không khỏi ngẩn ra, thiếu chút nữa không kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, nàng mới có thể mở miệng nói: "Cha, mời ngài nói."

"Mau nếm thử mấy đồ ăn này đi, lão phu đã mời đầu bếp nấu ăn giỏi nhất kinh thành làm cho con ăn đó."

Mọi người trong trong chính sảnh đều thưởng thức tiệc buổi trưa, hương vị bay bốn phía, Thụy Thu ở bên ngoài chán đến chết đá cục đá dưới chân chơi, sáng sớm bởi vì xuất phát vội vàng nên nàng còn chưa ăn no, hiện tại bụng đã đói đến mức kêu rột rột, nhưng các nàng là hạ nhân, chỉ có thể chờ các chủ tử dùng xong bữa tối mới có thể ăn, đây là quy củ.

"Thụy Thu!" Phía sau bỗng nhiên có người gọi nàng, âm thanh trong trẻo.

Thụy Thu xoay người lại, "Miên Xuân tỷ tỷ."

Miên Xuân là nha hoàn bên người đại tiểu thư, cũng là nha hoàn lớn tuổi nhất trong phủ, Năm Thụy Thu vừa vào phủ, nàng ta cũng giúp nàng không ít lần.

"Thụy Thu, ngươi đi theo của hồi môn đến phủ tướng quân mấy ngày này vẫn ổn chứ?"

Thụy Thu nhấp miệng, đôi tay chống lên lan can phía sau hồ hoa sen: "Cũng tạm, có tiểu thư che chở nên không ai dám khi dễ ta, nhưng..." Khi đang nói, giữa mày Thụy Thu đột nhiên nhăn lại, dường như đang có tâm sự.

"Nhưng làm sao?" Miên Xuân hỏi.

"Thật ra thân làm nha hoàn thì không nên nhiều lời, nhưng khi ta nhìn tiểu thư như vậy trong lòng vừa cảm thấy sốt ruột vừa cảm thấy bất lực." Thụy Thu buông tiếng thở dài.

Miên Xuân rất thông minh, chỉ cần nhiêu đó đã đoán trúng: "Chẳng lẽ là do tam tiểu thư và tướng quân bất hòa ở phương diện kia?"

"Suỵt!" Thụy Thu vô cùng khẩn trương: "Không cần nói ra, nếu việc này truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của tiểu thư, cũng không tính là bất hòa, mà là bởi vì tối hôm qua tướng quân vừa trở về đã trực tiếp qua sương phòng ngủ."

Nói xong Thụy Thu bắt lấy tay Miên Xuân: "Miên Xuân tỷ tỷ, ngươi lớn tuổi hơn ta, đối với chuyện này tỷ có sáng kiến nào không, ta thật sự muốn giúp đỡ tiểu thư."

Miên Xuân lâm vào suy tư: "Dân gian không phải có thôi tình tán sao, muội có thể đưa thứ đó cho tiểu thư thử xem."

Thụy Thu gãi đầu: "Ta cảm thấy nếu tiểu thư biết nhất định sẽ đánh chết ta, còn có cách khác không?"

"Đêm qua Tư Mã tướng quân mới trở về, một đường xóc nảy mệt nhọc nên không ngủ cùng phòng cũng rất bình thường, Thụy Thu muội đừng có gấp, nếu không muội tiếp tục quan sát xem tình hình thế nào cái đã." Miên Xuân đề nghị.

"Vậy được rồi... Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy." Thụy Thu thở dài.

Sân huấn luyện ngoài vùng ngoại ô lớn nhất kinh thành.

Các binh lính đang thao luyện chặt chẽ có tiết tấu, một chút cũng không dám lơi lỏng, bởi vì phía trên không chỉ có phó tướng nghiêm khắc Ngụy Tuyết, mà còn có Tư Mã tướng quân càng nghiêm khắc hơn, trong mắt không chấp nhận được một chút hạt cát.

"Các ngươi đều dồn hết sức lực huấn luyện cho ta, không ai được phép lười biếng." Đôi tay Ngụy Tuyết chắp sau lưng, một thân áo giáp nhưng bộc lộ khí chất anh tư hào sảng.

Đã là tiết trời đầu tháng tư, nhưng bởi vì giám sát binh lính huấn luyện, vì thế trên mặt vẫn thấm ra mồ hôi như rạ.

Tần Tôn ngậm một cây cỏ đuôi chó ngồi bên cạnh tảng đá lớn vui vẻ thoải mái: "Ngươi có mệt mỏi không, nếu mệt mỏi rồi thì đến lượt ta."

Ngụy Tuyết không hề phản ứng hắn.

"Ngụy Tuyết, ngươi cứ như vậy hoài sau này không nam nhân nào thèm đâu."

"Ta có nam nhân nào thèm hay không thì liên quan gì đến ngươi." Ngụy Tuyết nhịn không nổi, bắt đầu oán giận hắn.

"Nói như thế nào đây, chúng ta cũng là chiến hữu kề vai chiến đấu vào sinh ra tử." Trong khi nói Tần Tôn vừa đứng dậy vừa lấy một tay đặt lên vai Ngụy Tuyết: "Lòng ta đã sớm xem ngươi như huynh đệ, còn thân hơn huynh đệ nữa cơ."

"Ai muốn làm huynh đệ với ngươi." Ngụy Tuyết không chút khách khí dẫm mạnh lên chân hắn.

Tần Tôn đau điếng nhảy lên, mở miệng kêu gào: "Ngươi như vậy... Sau này thật sự sẽ không nam nhân nào chịu cưới ngươi, đồ cọp mẹ hung dữ."

"Tần Tôn, nếu ngươi còn không nghiêm túc luyện binh, ta sẽ báo cáo với tướng quân." Ngụy Tuyết nhìn hắn.

Các binh lính ở bên kia thấy vậy âm thầm đào ngũ, niềm vui lớn nhất mỗi ngày chính là xem hai vị này phó tướng này đấu võ mồm rồi đánh nhau.

"Thôi thôi, được rồi được rồi, chỉ là đùa với ngươi một chút, ngươi là đại nhân đừng trách tiểu nhân như ta." Tần Tôn khôi phục dáng vẻ đứng đắn: "Nhưng phải nói thật, ngươi đã già đầu rồi, thật sự không suy xét đến vấn đề tháo giáp về quê tìm người tốt để gả đi sao?"

Ngụy Tuyết xoay mặt qua, nhìn về phía hắn, cười nhưng trong không cười, vô cùng khủng bố: "Tần Tôn, gần đây có phải ngươi ngứa da rồi hay không, muốn ăn nắm đấm của ta hả." Nàng vừa nói vừa khởi động khớp ngón tay kêu vang.

"Được rồi lão đại, ta nhận thua! Ta nhận thua!" Tần Tôn xám xịt đầu hàng, chúng binh lính phía dưới vô cùng bất mãn, thật sự quá mất mặt cho cánh đàn ông chúng ta!

Tại bữa tiệc trưa, Thẩm Chiêu Bình biểu hiện rất có hứng thú với Tư Mã tướng quân, nàng liên tiếp hỏi han ân cần đối phương.

"Nghe nói tướng quân từ nhỏ đã đến quân doanh, ở bên ngoài mười hai năm, nhất định rất vất vả."

Tư Mã Vân cũng khách khí, không muốn đối phương mất mặt trước đám đông: "Đã sớm quen rồi." Bốn chữ vô cùng ngắn gọn, âm thanh không nhanh không chậm, ngữ khí vừa vặn tốt, nhưng vẫn không có chút độ ấm nào.

Thẩm Chiêu Bình cười nhạt, lập tức hỏi tiếp: "Đêm qua tướng quân hồi kinh, như cũng sẽ thấy khác với ký ức hồi còn nhỏ rất nhiều phải không, cũng thay đổi rất nhiều, tướng quân có thích ứng được không?"

Tư Mã Vân lại trả lời: "Ta vẫn có thể thích ứng được, đa tạ trưởng tỷ đã quan tâm."

Thẩm Chiêu An nhìn thấy cảm giác rất khó chịu, nàng ta lén thì thầm với Mạnh Hương Lan: "Mẹ nhìn đi, ta ghét nhất Thẩm Chiêu Bình kia trưng ra dáng vẻ kiều mị, giống như nhìn thấy ai cũng giả mù sa mưa cười lấy lòng"

Mạnh Hương Lan vỗ tay nàng ta, ý bảo nàng ta bình tĩnh xem diễn đi, tiếp tục im lặng là được.

Đúng lúc này, Thẩm Chiêu Tuyết xưa nay an tĩnh không tham dự nói chuyện phiếm đột nhiên bị Thẩm Chiêu Bình gọi một tiếng: "Chiêu Tuyết, sau này muội phải chăm sóc tướng quân thật tốt, làm một thê tử tốt hiền lương thục đức phân ưu giải nan cho phu quân nghe không"

"Chiêu Tuyết cẩn tuân trưởng tỷ dạy bảo." Thẩm Chiêu Tuyết ngẩn người, dừng lại nửa nhịp mới trả lời.

"Hiện tại Chiêu Tuyết đã gả chồng, sau này cơ hội ba tỷ muội con gặp nhau cũng ít đi, đợi lát nữa dùng xong tiệc trưa, Chiêu Bình với Chiêu An, hai con dẫn muội muội và muội phu di dạo vườn hoa trong phủ đi, mùa xuân đầu tháng tư trăm hoa đua nở, thật sự rất đẹp."

"Vâng, cha." Thẩm Chiêu Bình lên tiếng.

Còn Thẩm Chiêu An thì không, ngược lại nàng ta còn nhỏ giọng nói thầm, kêu ta làm cái gì, ta đâu có muốn đâu.

Mạnh Hương Lan đành phải lên nhắc nhở, không nên khiến cha ngươi mất mặt ngay lúc này. Sau đó Thẩm Chiêu An rất không tình nguyện "Vâng" một tiếng.

"Ra đây đi." Miên Xuân vỗ tay Thụy Thu: "Đi, cùng nhau đi ăn một chút."

Ai ngờ hai người vừa ra ngoài Miên Xuân đã bị đại tiểu thư Thẩm Chiêu Bình gọi lại, nàng nói với Thụy Thu: "Thụy Thu ngươi đi xuống trước đi, ta có việc muốn nói với Miên Xuân."

Thụy Thu gật đầu rồi rời đi, Thẩm Chiêu Bình nhanh chóng hỏi: "Ngươi và nàng đã nói cái gì."

Miên Xuân xem xét một chút, sau khi xác định Thụy Thu đã đi xa, lúc này nàng ta mới kéo tay tiểu thư đi qua một góc: "Từ chỗ Thụy Thu nô tỳ biết được, đêm qua tướng quân vừa trở về, đã trực tiếp ngủ ngoài sương phòng rồi."

"Ta biết rồi." Thẩm Chiêu Bình nói.

"Tiểu thư." Miên xuân có chút buồn rầu: "Ngài thật sự không nghe theo ý kiến của phu nhân sao?"

Thẩm Chiêu Bình nhìn về nơi xa: "Mẹ ta không có mưu lược hay nhìn xa trông rộng gì hết, được rồi, ngươi xuống đi trước đi."

Tại vườn hoa trong phủ, hoa nở rực rỡ, các chủng loại mới lạ được mua từ các tiểu thương, thậm chí còn có loại hoa ở nơi xa như Tây Vực, vào mùa hoa, từng nụ hoa đều tràn ra ngoài, có hoa vẫn duy trì hình nụ hoa, nuột nà vô cùng, kiều diễm ướŧ áŧ.

"Thật ngại quá, xin lỗi mọi người, ta đã đến trễ, vữa nãy ta vừa mới phân công nha hoàn đi làm một chút việc." Thẩm Chiêu Bình khoan thai tới muộn, gương mặt tươi cười đón chào.

"Chúng ta cũng vừa mới đến." Thẩm Chiêu Tuyết đáp, giọng nói dịu dàng nhu nhược.

Từ trước đến nay Thẩm Chiêu An cũng không hợp với hai người, tự mình nàng ta độc lai độc vãng, trong suy nghĩ của nàng ta, hai thứ nữ xuất thân thấp hèn không xứng nói chuyện với nàng ta, càng không xứng làm chị em với nàng ta, đây cũng bài học mẹ nàng ta đã dạy nàng ta từ khi còn nhỏ.

Hiện tại nàng ta chỉ là nể mặt cha, miễn cưỡng lại đây đi ngang sân khấu mà thôi, Thẩm Chiêu An bứt một đóa hoa đang nở rộ đi tới chỗ hai người, không nói lời nào cắm lên đầu Thẩm Chiêu Tuyết: "Thế nào, muội muội, hoa tươi này thật xứng với ngươi."

Thẩm Chiêu Tuyết có chút kinh ngạc: "Cảm ơn nhị tỷ"

"Ngươi cảm thấy sao, tướng quân?" Thẩm Chiêu An ném đề tài nói chuyện cho Tư Mã Vân nãy giờ không lên tiếng, từ trước đến nay nàng không hợp với đề tài của các chị em, cũng không có hứng thú.

Tư Mã Vân hơi giật mình, tầm mắt chuyển đến trên người Thẩm Chiêu Tuyết, cổ họng hơi ngạnh, sau một lúc lâu mới hộc ra hai chữ: "Đẹp lắm."

Thẩm Chiêu Tuyết bị nàng nhìn đến nỗi gương mặt hơi nóng lên, theo bản năng quay mặt đi.

Trong lúc nhất thời tiếng cười vang ra bốn phía: "Muội muội vậy mà thẹn thùng, ha ha ha ha."

Tư Mã Vân thật sự là không thích trường hợp như vậy, mặt không biểu cảm mở miệng: "Ta đi một chút." Nàng tùy tiện lấy cái cớ rời đi.

Nàng chưa bao giờ tới phủ Thẩm gia, không nghĩ tới nơi này lại to như vậy, loanh quanh lòng vòng trong lúc nhất thời cũng không biết bản thân nàng đã đi đâu, cách đó không xa có cái đình ở giữa hồ, Tư Mã Vẫn lập tức đi qua bên kia ngồi, thanh tĩnh một mình.

Đúng lúc này, có hai gã sai vặt đi ngang qua, cuộc nói chuyện của bọn họ đã bị Tư Mã Vân nghe hết.

"Lần này ngôi sao chổi kia lại trở về, không chừng nhị tiểu thư lại chuẩn bị dạy dỗ nàng đó."

"Thật là đen đủi, đề cập đến nàng làm gì, ta còn muốn sống yên ổn mấy ngày đây"

"Nếu muốn ta nói, nếu như ta là lão gia, lúc trước ta đã bóp chết nàng, không cho nàng lớn lên, dù sao sống ở trên đời này cũng bị người ghét bỏ."

"Bớt tranh cãi đi, bị người khác nghe được thì sao."

"Sợ cái gì, tam tiểu thư tính tình mềm mại, mấy năm nay cũng không nghe thấy nàng trừng phạt hạ nhân nào."

"..."

Hai gã sai vặt vừa nói vừa đi xa, âm thanh cũng dần dần mơ hồ cho đến lúc không nghe rõ nữa, Tư Mã Vân không biết cũng chưa hiểu biết vị "thê tử" đã qua cửa này của mình, thậm chí vào đêm hôm qua nàng mới gặp mặt một lần, nhưng khi nghe bọn hạ nhân nói sau lưng người khác cũng cảm thấy bực bội.

Vì đóa hoa cài lên vành tai Thẩm Chiêu Tuyết đã thu hút ong mật, vây quanh nàng kêu ong ong, cho nên Thẩm Chiêu Tuyết có chút sợ hãi, vội dùng tay khảy, hoa cũng rớt theo luôn, Thẩm Chiêu An thấy thế không khỏi tức giận đến nổi trận lôi đình, đóa hoa nàng ta tự tay tặng, thế nhưng lại bị thứ nữ thấp hèn này làm rớt trên mặt đất, là bởi vì ghét bỏ nàng ta sao, hay là khinh thường nàng ta, đó chính là cố ý đối nghịch với nàng ta.

Thẩm Chiêu An vung tay lên muốn tát vào mặt Thẩm Chiêu Tuyết, nhưng Thẩm Chiêu Bình đã kịp thời ngăn lại, mở miệng khuyên nhủ: "Chiêu An, chỉ là đóa hoa mà thôi, không nên giận Chiêu Tuyết như vậy."

"Rõ ràng là nàng cố ý đối nghịch với ta, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ nha đầu thối này một chút!" Thẩm Chiêu An không nghe khuyên bảo.

Thẩm Chiêu Bình dùng ánh mắt ra hiệu với nàng ta: "Hôm nay có tướng quân ở đây, nếu làm ầm lên sẽ rất khó coi, muội hiểu chuyện một chút đi."

"Ta làm thế nào không đến lượt tỷ xen vào!" Thẩm Chiêu An mạnh mẽ đẩy Thẩm Chiêu Bình ra, liếc mắt một cái thấy cành trúc trên mặt đất định nhặt lên đánh Thẩm Chiêu Tuyết, Thẩm Chiêu Tuyết vội vàng lui về phía sau né tránh, không ngờ bị vướng đá ngã cả người về phía sau, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cũng không biết tướng quân từ chỗ nào bay vọt lại đây, một tay đỡ Thẩm Chiêu Tuyết, đồng thời duỗi tay chặn cành trúc của Thẩm Chiêu An.

Cành trúc nhỏ bé cứng rắn bị bẻ gãy tại chỗ, chỉ cần nghe là biết đau bao nhiêu.

Thẩm Chiêu Tuyết lo lắng nhìn về phía cánh tay của Tư Mã Vân.

"Tướng quân, cánh tay của người..."

Tư Mã Vân buông nàng ra, tiến về phía trước bảo vệ nàng, con ngươi nhìn Thẩm Chiêu An sắc bén lạnh nhạt, hàn khí bức người.

Thẩm Chiêu An là nghé con mới sinh không sợ cọp, đều đã đến nước này, sao nàng ta có thể lùi bước được, hơn nữa trong từ điển của nàng ta không hề có từ này.

"Ngươi tránh ra, hôm nay ta phải tự tay dạy dỗ muội muội của ta, không ai ngăn cản được ta hết."

Tư Mã Vân không cảm xúc từ từ mở miệng: "Thê tử của Tư Mã Vân ta, không đến lượt ngươi tới dạy dỗ."

"Ngươi! Ngươi quả nhiên không tôn trọng tiền bối." Thẩm Chiêu An tức muốn hộc máu: "Ngươi biết ta là ai sao, luận bối phận ngươi còn phải gọi ta một tiếng nhị tỷ!"

Tư Mã Vân cười lạnh, cả người phát ra hàn khí khiến nhiệt độ tại hiện trường không khỏi lạnh xuống ba phần, nàng không nói chuyện nữa, ngược lại một tay nàng ôm lấy eo thon của Thẩm Chiêu Tuyết, khiến Thẩm Chiêu Tuyết sợ tới mức ngơ ngẩn.

Một cái tay khác rút ra bội đao bên hông chỉ thẳng xuống mặt đất, đao quang kiếm ảnh dưới ánh mắt vô cùng lóa mắt, trong đôi mắt lạnh của người cầm đao cũng rất nguy hiểm: "Hôm nay, ngươi cứ thử xem."

Giờ khắc này, ngay cả đáy lòng của Thẩm Chiêu Tuyết cũng bắt đầu phát lạnh, người này thật sự thực khủng bố, lời đồn không hề giả một chút nào.