Nữ Tướng Quân Và Tiểu Phúc Thê

Chương 4: Lại mặt

Nghe Thụy Thu báo lại, tay Thẩm Chiêu Tuyết cầm kim may không kiềm được run rẩy, nâng mắt hỏi: "Tướng quân thật sự quay lại rồi?"

Thụy Thu gật đầu thật mạnh: "Bây giờ tiền viện hậu viện đang bận rối rung rối mù muốn đón gió tẩy trần cho tướng quân, tiểu thư, chúng ta có cần đi tiền viện xem thử không?"

Thẩm Chiêu Tuyết bỏ kim chỉ trong tay xuống, rũ mắt chầm chậm nói: "Đương nhiên là phải đi." Nói thế nào thì người kia cũng là phu quân nàng chưa từng gặp mặt.

Tư Mã Vân quay về, trên dưới cả phủ người vui mừng nhất là thái lão gia, ông ấy rất nhớ cháu gái này của mình, mười hai năm không gặp, trong lúc đó chỉ liên lạc qua thư, ấn tượng của ông ấy về cô cháu gái này dừng lại ở dáng vẻ cô bé nhỏ non nớt ngây ngô năm nàng tám tuổi, trong chớp mắt đã trở thành cô nương dũng mãnh giỏi giang.

Thật ra Tư Mã Bá Dật hàng năm đều ra bên ngoài thăm nàng, truyền lại kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm của mình cho nàng, nhưng kể từ lần gặp mặt trước thì ước chừng cũng đã gần một năm, hôm nay gặp lại con gái hình như lại thay đổi một chút rồi, qua từng năm tháng giữa cha con bọn họ cũng trở nên xa lạ.

"Vân Nhi, một năm không gặp lại lớn thêm rồi." Khoé mắt Tư Mã Bá Dật khẽ cười vui mừng.

Tư Mã Vân không đáp lời, bản thân đi thẳng đến bàn tự rót cho mình cốc nước, cảnh tượng có chút lúng túng, Ngụy Tuyết thấy vậy lập tức chắp tay hành lễ với Tư Mã Bá Dật và Tư Mã Xung, Tần Tôn nhận ra muộn màng cũng vội hành lễ.

Tư Mã Bá Dật nâng tay tỏ ý bọn họ không cần câu nệ: "Các ngươi đi theo Vân Nhi bôn ba cả một đường dài cũng mệt rồi, để quản gia đi chuẩn bị hai sương phòng tốt nhất cho các ngươi ở."

"Vâng, tạ ơn đại nhân." Ngụy Tuyết biết phải hành sự theo hoàn cảnh vội kéo Tần Tôn lui ra ngoài, còn lại là chuyện nhà của tướng quân, bọn họ không tiện ở lại, hàm ý của Tư Mã đại nhân cũng rất rõ ràng.

"Vân Vân à, còn nhớ thái công không, lúc nhỏ vẫn thường đưa cháu đi chơi." Tư Mã Xung rất vui mừng.

"Vẫn nhớ." Tư Mã Vân dìu lão thái công ngồi xuống: "Thái công, nghe nói gần đây thân mình người không khoẻ."

"Không có, đó là do ta lừa bọn họ thôi, do ta không muốn tham dự hôn lễ của cháu nên mới cố ý giả bệnh." Tư Mã Xung giọng điệu bướng bỉnh nói.

Tư Mã Bá Dật ở bên cạnh nghe thấy cũng bất đắc dĩ: "Cha, chuyện này sao có thể giả bệnh chứ"

Tư Mã Vân trực tiếp làm lơ Tư Mã Bá Dật, lại nói: "Thái công, không sao thì tốt rồi, phải chú ý thân thể nhiều."

Tư Mã Bá Vân chỉ đành thở dài, chắc hẳn trong lòng Vân Nhi vẫn còn trách hắn, trách hắn từ nhỏ đã nuôi dưỡng nàng như nam nhi nên hôm nay mới gây ra một sai lầm lớn thánh thượng tứ hôn này, quả thật là nghiệp chướng, sớm biết có ngày hôm nay thì năm đó Tư Mã Bá Dật tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Trên đường quản gia dẫn Ngụy Tuyết và Tần Tôn đến sương phòng thiên viện thì gặp Thẩm Chiêu Tuyết và nha hoàn Thụy Thu của mình đang định đến đại đường tiền viện, vội cúi đầu hành lễ: "Thiếu phu nhân."

Quản gia vừa nhắc, Ngụy Tuyết và Tần Tôn đã nhìn sang cô nương xinh đẹp dáng dấp nhẹ nhàng thanh nhã, đôi mắt hạnh trong sáng, chỉ mặc một bộ y phục xanh nhạt đơn giản mộc mạc nhưng lại tôn thêm khí chất dịu dàng, ánh mắt có chút trong trẻo, cả người tạo chút cảm giác xa cách.

Nhận ra không khí có phần kỳ lạ, quản gia mới nhớ ra vội vàng giới thiệu đôi chút: "Thiếu phu nhân, hai vị này là trợ thủ đắc lực bên cạnh tướng quân."

Thẩm Chiêu Tuyết khẽ gật đầu chào hỏi, giọng điệu mềm mại, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng: "Thẩm Chiêu Tuyết được gặp hai vị phó tướng."

"Tướng quân phu nhân không cần đa lễ." Ngụy Tuyết nói.

"Đúng vậy đúng vậy, sau này chúng ta đều là người một nhà rồi." Tần Tôn cười ha ha thiếu nghiêm túc.

Nguỵ Tuyết vội chọc khuỷu tay vào người hắn rồi nhỏ giọng nói: "Ai cùng một nhà với ngươi."

"Phu nhân đang muốn đến tiền viện gặp tướng quân đúng không, vậy tiểu nhân không quấy rầy nữa, hai vị đại nhân đi theo ta bên này." Quản tay chắp tay hành lễ sau đó đi về phía chỗ rẽ khác.

Trước khi đi Ngụy Tuyết còn quay đầu lại nhìn Thẩm Chiêu Tuyết, lúc này mới chịu quay đầu dời tầm mắt, nhưng chút hành động, chi tiết nhỏ đó của nàng đều bị Tần Tôn nhìn thấy cả.

"Có phải thấy tướng quân phu nhân rất đẹp nên không nhịn được phải nhìn thêm không?"

Ngụy Tuyết căng thẳng một lúc lâu cuối cùng cũng buông lỏng, nói ra lời mà trong lòng mình không muốn thừa nhận: "Đúng là rất đẹp."

Quản gia đi phía trước nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng không nhịn được góp thêm một câu: "Ba vị tiểu thư của Thẩm gia trời sinh ai cũng xinh đẹp tuyệt trần, trong đó thiếu phu nhân nhà ta là đẹp nhất."

"Lão gia, thiếu phu nhân đã đến rồi." Có một gã sai vặt tiến đến báo cáo.

Vừa dứt lời không bao lâu thì người đã đến rồi, ba người trong đại đường đồng thời nâng mắt, ngay cả Tư Mã Vân, từ ánh mắt đầu tiên Thẩm Chiêu Tuyết đã nhìn thấy nàng. Nàng ngồi ở vị trí chính giữa, đeo mặt nạ, rất bắt mắt, tóc dài thấp thoáng được buộc cao trông nhẹ nhàng chỉnh tề, thân hình trông khoảng chừng hơn tám thước, bộ quân phục mạnh mẽ oai hùng, hai mắt thâm thuý như một vũng nước sâu không đáy nhìn chằm chằm khiến người ta không thở nổi, duy chỉ có gương mặt đã bị mặt nạ che mất.

Còn chưa đợi Thẩm Chiêu Tuyết hành lễ thì lão thái công đã ầm ĩ đòi quay về nghỉ ngơi rồi, rõ ràng là cố ý, đối với một người cả đời tuân theo lễ nghĩa tam cương ngũ thường như ông ấy mà nói, không cách nào đối mặt với cháu gái và "cháu dâu" của mình được.

Trong thoáng chốc trong đại đường chỉ còn lại ba người cha con Tư Mã Vân với Thẩm Chiêu Tuyết, Thụy Thu không dám đi vào mà ở bên ngoài đứng đợi, nhưng sau khi nhìn thấy lão thái gia thở hồng hộc đi ra đã đoán được không khí bên trong không tốt lắm, trong lòng âm thầm cầu phúc cho tiểu thư nhà mình.

"Chiêu Tuyết." Đột nhiên Tư Mã Bá Dật gọi nàng: "Tướng quân cả người mệt nhọc, hầu hạ tướng quân nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Thẩm Chiêu Tuyết cúi đầu nghe theo, Tư Mã Bá Dật đi ngang qua người nàng ra ngoài, lúc quay lưng lại thì hắn khẽ thở dài.

Lúc này nghiễm nhiên chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Chiêu Tuyết lại càng lo lắng không dám hô hấp, âm thầm không ngừng xoa tay mình, lúc đối diện với nàng ấy cả giọng nói cũng run rẩy: "Để Chiêu Tuyết hầu hạ tướng quân thay y phục tắm rửa."

"Không cần." Tư Mã Vân ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn nàng, lại nhấc chân bước lớn đi ra ngoài.

Lúc Thẩm Chiêu Tuyết ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng cao lớn thấp thoáng đi ra, nàng nuốt khan một cái cảm thấy sợ sệt trong lòng.

Sao ai cũng đều đi cả rồi, tiểu thư nhà ta thì sao!

Thụy Thu nghĩ đến đây thì vội chạy vào bên trong, chỉ thấy nàng đứng ngây ngốc giữa đại đường, khẽ lay lay cánh tay nàng hỏi: "Tiểu thư, người sao vậy, tướng quân kia có làm gì người không, người không sao chứ, đừng dọa Thụy Thu"

Lúc này Thẩm Chiêu Tuyết mới từ từ định thần lại: "Ta không sao."

"Tướng quân kia có nói gì với người không?" Thụy Thu hỏi.

Ánh mắt Thẩm Chiêu Tuyết vô định, cả người như cây gỗ khẽ lắc đầu.

Thụy Thu gấp muốn chết rồi, đừng nói tiểu thư bị tướng quân nghe đồn là hung thần ác sát này doạ ngốc rồi chứ: "Vậy chúng ta mau quay về đi." Nàng chỉ đành dìu tiểu thư đi ra ngoài.

Khi Tư Mã Vân quay về phòng của chính mình, đối diện với những vật dụng mới được sắm thêm cùng son phấn trên bàn trang điểm thì nàng có chút bối rối, bèn đi mở tủ ra xem thì phát hiện y phục chuẩn bị cho nàng đã được sắp xếp bên trong, đã mười hai năm nàng không về nhà, đương nhiên y phục lúc nhỏ cũng phải đổi, nàng không do dự lâu, đưa tay cầm lấy vài bộ y phục rồi đóng tủ lại, vừa định đi ra ngoài thì lại đυ.ng phải Thẩm Chiêu Tuyết vừa quay về.

"Tướng quân." Thẩm Chiêu Tuyết giật mình, theo bản năng lùi lại về sau mấy bước, Thụy Thu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng: "Tiểu thư, cẩn thận"

Người trước mắt mình có một loại khí thế không giận mà uy, vẻ mặt vô cảm cũng đã đủ thị uy rồi.

Tư Mã Vân không buồn nhìn đến nàng, lên tiếng: "Ta ngủ ở sương phòng." Vỏn vẹn năm chữ, không mang chút hơi ấm mà lạnh lẽo chết người.

Thẩm Chiêu Tuyết khẽ cúi đầu nhường đường, Tư Mã Vân cầm y phục rồi đi về phía sương phòng sát bên, qua một lúc Thụy Thu không nhịn được mới đi đến: "Tiểu thư..."

"Đi vào thôi" Thẩm Chiêu Tuyết không nói gì thêm cất bước đi vào phòng.

Thụy Thu cũng đi theo, vừa hầu hạ nàng thay y phục vừa đuổi theo nói: "Tiểu thư, ta thấy tháng ngày sau này tiểu thư ở phủ tướng quân cũng sẽ không dễ sống rồi, người xem tướng quân kia mang một cái mặt nạ đã đủ quái dị rồi, là sợ mặt thật phía sau mặt nạ xấu đến doạ người thôi, tính tình cũng lạnh lùng, cả người cứ như khối băng vậy." Nói rồi Thụy Thu cũng không nhịn được khẽ rùng mình vài lần, miêu tả sống động như thật: "Hắn vừa đi qua từ bên cạnh ta mà ta còn tưởng là mùa đông đến rồi nữa cơ."

Thụy Thu dày công diễn kịch nói đùa lại không nhận được phản ứng như mong đợi, Thẩm Chiêu Tuyết phản ứng rất bình tĩnh, trông có vẻ không được vui lắm, nghiêng mặt nói: "Ngày mai là lại mặt, ta mệt rồi"

"... Vâng..." Thuy Thu cắn môi: "Vậy ta lui trước, tiểu thư nghỉ ngơi ạ."

Ra ngoài đóng cửa lại, Thụy Thu lại thở dài, tiểu thư nhà ta sao lại mệnh khổ như vậy.

Vẫn còn nhớ lần đầu gặp tiểu thư, Thụy Thu mới tám tuổi, trong nhà khó khăn không nuôi nổi thêm một đứa nhỏ nên cha mẹ bán nàng làm nha hoàn, lúc ấy tiểu thư bảy tuổi, là một tiểu cô nương thông minh lanh lại trông ngọt ngào xinh xắn, nhưng có duy nhất một điều là Thụy Thu phát hiện ra các thiếu gia tiểu thư khác trong phủ không thích chơi với nàng, thậm chí còn xa lánh nàng ấy.

Mọi người đều mắng tiểu thư là ôn dịch, quỷ xui xẻo, sát tinh, dù Thụy Thu đi theo tiểu thư cũng bị vu oan nhiều lần, té ngã không ít, ăn cơm cũng ăn trúng côn trùng không ít, nhưng nàng vẫn nguyện ý đi theo nàng ấy, hầu hạ nàng ấy. Bởi vì nàng cảm thấy tiểu thư đẹp người, lương thiện, đối xử với nàng như tỷ muội, chứ không giống như nhị tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ tùy ý đánh mắng nha hoàn của mình.

Tiểu thư cũng là một người đáng thương, từ nhỏ đã không có mẫu thân ruột thịt, không được chủ mẫu yêu thích, không được phụ thân thương yêu, thậm chí có lúc còn bị bọn hạ nhân khinh thường bàn tán sau lưng.

Bây giờ không dễ gì mà xuất giá thoát khỏi nhà mình, tình hình bên phủ tướng quân cũng không phải tốt lắm, có lúc Thụy Thu thật sự hy vọng bản thân mình có thể thay tiểu thư chịu bớt chút đau khổ này.

Nghĩ đến đây, Thụy Thu lại nâng mắt nhìn phòng tiểu thư, bên trong vẫn còn sáng đèn lại thở một hơi thật dài.

Hôm sau.

Thẩm Chiêu Tuyết từ sớm đã thức dậy, tự mình trang điểm xong xuôi thì phân phó Thụy Thu chuẩn bị chậu nước sạch một mình bưng qua sương phòng tướng quân nghỉ ngơi.

Tư Mã Vân từ nhỏ ở trong quân doanh cho đến lớn tính cảnh giác rất cao, phàm là một chút cử động nhỏ cũng có thể tỉnh giấc ngay, khi Thẩm Chiêu Tuyết đến trước cửa đẩy cửa ra, Tư Mã Vân đã ngồi dậy rồi: "Ai?"

"Là ta, tướng quân." Thẩm Chiêu Tuyết bưng chậu nước đi vào, khoảnh khắc ngước mắt lên vô cùng kinh ngạc.

Khiến nàng cảm thấy bất ngờ chính là người ngồi trên giường trước mặt mà nàng nhìn thấy lại là một người có vẻ ngoài tuấn tú, tướng mạo đoan trang, hoàn toàn không hề giống như bên ngoài đồn đoán tướng mạo xấu xí, trái lại đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được, ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc chạm trổ hoàn mỹ như vậy.

Tư Mã Vân có chút buồn bực, liếc nhìn lại phát hiện mặt nạ để cách đó một thước, cũng lười đeo lên, quay sang nói với Thẩm Chiêu Tuyết: "Sau này không có mệnh lệnh của ta thì không được tự tiện vào phòng ta." Không hiểu sao giọng nói nghe có chút gợi cảm, mê hoặc.

Đối mặt với đôi mắt thâm sâu tĩnh mịch của nàng, Thẩm Chiêu Tuyết khẽ cắn môi có vẻ lo lắng lúng túng: "Vậy ta để cái này ở đây, hôm nay là ngày lại mặt."

Còn chưa đợi nàng nói hết, Tư Mã Vân đã một lời cắt ngang: "Ta biết... Ra ngoài đợi đi."

"Vâng." Thẩm Chiêu Tuyết cúi đầu khom người, lui ra ngoài đóng cửa lại.

Thời khắc sau khi quay người đó mới đưa tay lên che ngực, phát hiện nhịp tim đập vô cùng nhanh.

Thụy Thu vội chạy đến hỏi tình hình, lại phát hiện tình trạng tiểu thư có hơi không ổn: "Tiểu thư, sao mặt người lại ửng đỏ vậy?"

Thẩm Chiêu Tuyết cúi đầu bước nhanh rời đi: "Ta không sao."

Thụy Thu không hiểu, mơ hồ đi theo: "Tiểu thư, ngày lại mặt người có cần mang theo đồ gì quay về không?"

Đợi đến lúc Tư Mã Vân chuẩn bị xong, Thẩm Chiêu Tuyết thấy nàng lại đeo mặt nạ đó, sau khi thay y phục thường ngày thì khí thế cả người so với hôm qua mặc quân phục đã ôn hoà hơn nhiều. Lúc này Ngụy Tuyết đi đến bẩm báo: "Tướng quân, ngoài cửa xe ngựa đã chuẩn bị xong, người và phu nhân có thể xuất phát rồi."

Tư Mã Vân đáp một tiếng, phân phó nhiệm vụ cho hai người họ: "Hôm nay ngươi và Tần Tôn đưa đội đi luyện binh, muộn một chút ta sẽ đến kiểm tra thành quả."

"Vâng, tướng quân." Ngụy Tuyết gật đầu.

Thẩm Chiêu Tuyết đứng nghe bên cạnh cũng không nói gì, Thụy Thu nhỏ giọng thì thầm vài câu: "Quả nhiên là phong thái của đại tướng quân, thật nghiêm khắc, về nhà rồi cũng không quên phải luyện binh nữa."

Sau đó Tư Mã Bá Dật đưa mắt tiễn hai người ngồi lên xe ngựa, đi về phía Thẩm gia.

Người trên đường vừa nhìn đã nhận ra là xe ngựa của phủ Tư Mã, đều ồn ào bàn tán.

"Đây là về nhà mẹ đẻ rồi."

"Tư Mã tướng quân hẳn nên ngồi bên trong rồi."

"Mau trốn xa chút đi, đừng có để Tư Mã Vân gϊếŧ người như rạ đó bắt được."

"...."

Thụy Thu ngồi cùng với phu xe ở bên ngoài xe ngựa chỉ cảm thấy những người này thật nực cười, không đáng quan tâm.

Thẩm Chiêu Tuyết ngồi ở một bên trong xe ngựa, Tư Mã Vân ngồi chính giữa không nói một lời nhắm mắt lại, nàng cũng không dám nói chuyện với hắn, không khí trong xe vô cùng trầm lắng áp lực, đoạn đường về nhà mẹ đẻ này nàng chỉ cảm thấy thật xa thật xa, đi thật lâu thật lâu.

Cuối cùng, Thụy Thu vén rèm xe nói vào bên trong xem như phá vỡ được không khí cứng ngắc bên trong: "Tiểu thư, tướng quân, đã đến phủ Thẩm gia rồi."

Từ sớm Thẩm Kỳ Văn đã chờ ở đại đường, Mạnh Hương Lan biết nha đầu mệnh thấp kia phải quay về thì cũng rất miễn cưỡng, nhưng ngại vì thân phận chủ mẫu trong nhà của mình cũng không thể không có mặt chiêu đãi khách khứa.

Nữ nhi gả ra ngoài rồi quay về thì chính là khách, thân là người nhà mẹ đẻ đương nhiên phải đối đãi lễ nghĩa.

Tên sai vặt chạy vào trong bẩm báo: "Lão gia, phu nhân, tam tiểu thư và Tư Mã tướng quân đã quay về rồi."

Thẩm Kỳ Văn vươn dài cổ ra nhìn, Mạnh Hương Lan thì ngồi vững uống ngụm trà, không buồn để tâm.

"Tiểu thư, hôm nay là tam tiểu thư về nhà lại mặt, người không đến tiền viện xem sao?"

"Tín Đông, nha đầu xấu xí đó có gì đẹp mà nhìn, chẳng lẽ ngươi muốn ta đi xem phu quân xấu đến doạ người đó của nàng ta sao?" Thẩm Chiêu An nằm gác chân trên ghế quý phi trong viện mình ăn nho, thản nhiên phun hạt nho vào bồn hoa bên cạnh.

Tín Đông che miệng cười: "Tuy là nói như vậy, nhưng người không muốn nhân cơ hội này mà giễu cợt nàng ta một trận cho thoả thích sao?"

Lời này giống như thức tỉnh Thẩm Chiêu An: "Đúng rồi, trường hợp như vậy ta phải thể hiện phong phạm và khí chất của đích nữ Thẩm gia, Tín Đông mau đi lấy cho ta cái khoác lông cừu kia qua đây, ta muốn mặc nó đến tiền viện."

"Vâng, tiểu thư."

"Cha, mẫu thân." Thẩm Chiêu Tuyết khẽ khom người.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Tư Mã Vân chắp tay làm lễ, nhưng rất nhanh đã buông tay đứng thẳng người.

Mạnh Hương Lan trợn mắt khinh thường, đã rất bực mình, chỉ mong sao mau chóng kết thúc quá trình này.

Trưởng tỷ Thẩm Chiêu Bình của Thẩm Chiêu Tuyết cũng đến, vội vàng đi đến trước mặt nàng, cầm lấy tay nàng: "Muội muội."

"Trưởng tỷ." Thẩm Chiêu Tuyết cúi người.

"Không cần câu nệ." Nói rồi Thẩm Chiêu Bình đưa mắt nhìn sang người còn lại đứng bên cạnh nàng, dáng người cao lớn còn đeo mặt nạ, ánh mắt phát sáng: "Vị này chắc hẳn là Tư Mã đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng rồi."

Tư Mã Vẫn thi lễ, khiêm tốn đáp: "Không dám nhận."

Đang lúc mọi người đang nói chuyện thì Thẩm Chiêu An đã đến, cả người mặc y phục trang trọng mang trang sức quý giá, vẫn như trước kia xuất hiện khoa trương bắt mắt như vậy, thi lễ với Thẩm Kỳ Văn và Mạnh Hương Lan xong mới đưa mắt nhìn đến Thẩm Chiêu Tuyết và Tư Mã Vân bên này.

"Thì ra là muội muội quay về" Giọng điệu kiêu căng nói: "Tướng quân sao phải dùng mặt nạ, chẳng lẽ là sợ dung nhan gương mặt bên dưới dọa người khác sao... Ha ha ha." Nói xong, Thẩm Chiêu An lại che miệng bật cười.

"Chiêu An, không được vô lễ với tướng quân." Thẩm Kỳ Văn quát lớn một tiếng.

Thẩm Chiêu An nghe thấy lập tức dùng giọng mũi làm nũng: "Cha, chẳng lẽ nữ nhi nói không đúng sao, hôm nay là ngày muội muội lại mặt, là ngày quan trọng, mà tướng quân che giấu như vậy... Không tốt lắm, hoặc là trông xấu xí không dám gặp người, hoặc là do xem thường Thẩm gia chúng ta!"

Tư Mã Vân vẫn như cũ bất động không lên tiếng, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn nàng.

Thẩm Chiêu Tuyết có hơi khó xử, nhà nàng trước giờ không dễ sống chung, đặc biệt là nhị tỷ kiêu căng này, thích nhất là cáu kỉnh, thế nhưng ai cũng không làm gì được nàng.

Đại tỷ Thẩm Chiêu Bình đứng ra giải quyết: "Chiêu An, tướng quân làm như vậy nhất định là có nguyên do của mình, muội đừng ở đây không hiểu chuyện như vậy."

Thẩm Chiêu An vừa nghe thì lại càng bất mãn chỉ mũi Thẩm Chiêu Bình mắng mỏ: "Ngươi lại đi ra giả vờ làm người tốt, đừng quên ngươi chỉ là một thứ nữ, ngươi là tỷ tỷ ta thì thế nào, ai bảo xuất thân ngươi thấp kém!"

Tình hình lại càng thêm khó kiểm soát, thật sự Tư Mã Vân cảm thấy rất lộn xộn, dứt khoát đứng ra muốn kết thúc mọi chuyện.

"Chẳng phải chỉ là mặt nạ thôi sao, bản tướng quân tháo xuống là được rồi, mọi người không cần phải tranh cãi như vậy."

Thẩm Chiêu An ở bên cạnh vô cùng đắc ý, hôm nay bản tiểu thư cứ muốn giễu cợt làm nhục thì có làm sao!

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tư Mã Vẫn thản nhiên kéo mặt nạ xuống, xung quanh dường như nghe thấy từng tiếng thở sâu vang lên.