"Trời cũng không còn sớm nữa, Thụy Thu người lui xuống trước đi, có chuyện gì thì ta lại gọi người."
"Vâng, tiểu thư."
Nói xong Thẩm Chiêu Tuyết lại nhấc chân đi vào phòng, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Tư Mã Vân ngồi đó có chút lúng túng.
"Tướng quân, để Chiêu Tuyết hầu hạ tướng quân nghỉ ngơi." Nàng vẫn như trước, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, trong lòng âm thầm có chút mong đợi.
"Không cần đâu." Một lời của Tư Mã Vân đánh gãy hết toàn bộ tưởng tượng và mong đợi của Thẩm Chiêu Tuyết, ánh mắt đầy hy vọng của nàng lập tức trở nên ảm đạm buồn bã.
Nói rồi Tư Mã Vân đứng dậy đi ra cửa, Thẩm Chiêu Tuyết gọi nàng ấy lại: "Tướng quân, tướng quân muốn đi đâu."
Tư Mã Vân không quay đầu, chỉ để lộ một bên mặt nghiêng mơ hồ, giọng điệu không chút hơi ấm: "Ta sẽ trở lại rất trễ, phu nhân ngủ trước đi." Nói xong bước lớn đi ra ngoài, đợi đến khi Thẩm Chiêu Tuyết đuổi theo thì Tư Mã Vân đã nhẹ nhàng dùng khinh công bay qua vách tường biệt viện, biến mất trong trời đêm.
Gió đêm rất lạnh, gió thổi từng trận khiến chuông gió dưới mái hiên kêu leng keng, Thẩm Chiêu Tuyết cứ như vậy một mình lẻ loi đứng trong viện thật lâu, bóng lưng nhỏ bé vô cùng cô đơn, khiến người ta nhìn thấy cũng không nén được thương cảm.
Vốn Thẩm Chiêu Tuyết cho rằng bản thân sau khi gả vào phủ tướng quân thì sẽ sống qua ngày bình thường, chỉ cần không ngó ngàng không quan tâm mọi thứ thì có thể vô ưu vô lo sống một đời, thậm chí nàng còn chuẩn bị tốt nếu tướng quân cả đời này không hồi kinh, hoặc sẽ không gần gũi với nàng.
Bây giờ như vậy là tốt nhất rồi, cũng không khác biệt nhiều so với dự liệu của nàng, nhưng tại sao tại sao trong lòng lại có chút khó chịu.
Vốn Thụy Thu đã chuẩn bị đi ngủ rồi nhưng loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên phòng tiểu thư, có tiếng mở cửa khiến nàng cũng lo lắng, nên khoác áo ngoài đứng dậy kéo cửa ra một khe nhỏ, kết quả lại nhìn thấy tiểu thư cô độc một mình đứng trong viện.
"Tiểu thư!" Thụy Thu dứt khoát đẩy cửa chạy về phía tiểu thư, khi Thẩm Chiêu Tuyết quay đầu, ánh mắt nàng ngân ngấn nước mắt, vẫn còn đang cố kiềm nén khẽ cười: "Chẳng phải nói khi nào ta gọi ngươi thì ngươi hẳn đến sao."
Thụy Thu khẽ cắn môi, vô cùng đau lòng lập tức ôm lấy Thẩm Chiêu Tuyết, giọng điệu trách móc: "Chỉ mới đầu tháng tư thôi, đêm khuya trời đã lạnh như vậy, tiểu thư không quan tâm đến thân thể mình sao?"
Thẩm Chiêu Tuyết vỗ nhẹ cánh tay nàng đang ôm mình: "Không sao, ta đang chuẩn bị đi vào đây."
"Người gạt người, ta thấy người ở bên ngoài rất lâu rồi, có phải buổi tối tướng quân lại muốn chia phòng với người không!"
"Suỵt..." Thẩm Chiêu Tuyết vội làm động tác không nên lên tiếng với nàng: "Đừng để người ngoài nghe thấy, lại rước lấy lời đồn không cần thiết."
"Tiểu thư..."
Thẩm Chiêu Tuyết mím môi cười: "Không sao."
"Tiểu thư, người lúc nào cũng không sao, cho nên đến cả mấy hạ nhân trong phủ mới dám khinh thường bắt nạt người."
Lập tức Thụy Thu ý thức được lời mình nói có phần quá đáng, vội cúi đầu nhận sai: "Tiểu thư, ta... Ta quá kích động, ta không có ý này..."
"Ta không trách ngươi, cũng hơi lạnh rồi, đi vào thôi." Nói xong, Thẩm Chiêu Tuyết quay người đi vào trong phòng.
Thụy Thu gật đầu vội đi theo, sau khi đi vào mới phát hiện tướng quân này đâu phải muốn phân phòng ngủ, rõ ràng ngay cả người cũng đã đi rồi, Thẩm Chiêu Tuyết ngồi xuống bên bàn, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh: "Thụy Thu, nếu ngươi ngủ không được thì qua đây ngồi nói chuyện với ta đi."
"Được, tiểu thư!" Thụy Thu ngoan ngoãn chạy qua ngồi xuống, chủ động rót cốc trà nóng cho tiểu thư, cũng không quên rót cho mình một cốc, bàn tay cầm cốc trà nóng ấm áp, khí nóng trong cốc bốc hơi mang theo hương trà như thấm vào lòng người.
"Ngươi có còn nhớ lúc nhỏ Ngọc Khanh ca ca dắt chúng ta chơi ở viện này không?" Thẩm Chiêu Tuyết lẩm bẩm, nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ ấy, gương mặt không giấu được nét tươi cười vui vẻ.
"Nhớ ạ, nhớ ạ, ta còn nhớ có một lần Ngọc Kỳ thiếu gia dùng ná ức hϊếp tiểu thư, Ngọc Khanh ca ca đã hung hăng đánh cho hắn một trận!" Thụy Thu vội gật đầu.
"Nói ra thì đã lâu không được gặp Ngọc Khanh thiếu gia rồi." Thụy Thu bĩu môi nói.
"Huynh ấy là con trai trưởng Thẩm gia, gánh vác trách nhiệm quan trọng, cũng là niềm hy vọng của cha, hy vọng của Thẩm gia, làm sao chúng ta có thể dễ dàng gặp được chứ." Thẩm Chiêu Tuyết nói.
"Nói ra thì gần đây ta có nghe nha hoàn khác nói chuyện, có nói rằng tuyển chọn trong cung sắp bắt đầu rồi, lần này đại tiểu thư và nhị tiểu thư sẽ tham gia thôi, dù sao cơ hội cũng khó có được, hai tiểu thư đã đến tuổi thích hợp cưới gả, chỉ đáng tiếc tiểu thư người thôi, tuyển còn chưa được tuyển đã gả cho khối băng lớn Tư Mã Vân kia rồi."
Vừa dứt lời, Thẩm Chiêu Tuyết lập tức nghiêm khắc nói: "Thụy Thu, không được nói tướng quân như vậy."
Thụy Thu chỉ đành cam chịu bĩu môi đáp một tiếng, khuỷu tay để trên bàn chống cằm, chậm rãi nói: "Bây giờ nghĩ lại, đúng thật là không công bằng cho tiểu thư, bọn họ thì tốt rồi, có cơ hội vào cung làm phi tử, từng bước lên cao, cao quý hiển hách, đến lúc đó nói không chừng lại khoa trương hống hách biết nhường nào nữa."
Thẩm Chiêu Tuyết nghe vậy chỉ cười nhạt: "Mệnh đã có ắt có, mệnh không có cầu xin làm gì... Mỗi người tự có thiên mệnh."
Vừa nói xong thì nhận được phản bác từ Thụy Thu: "Ta lại không tin vào số mệnh! Ai ai cũng đều nói tiểu thư là sát tinh, tai tinh, nhưng ta ở bên cạnh người bao nhiêu năm như vậy chẳng phải cũng sống rất tốt sao, ta tin cuối cùng sẽ có một ngày tiểu thư sẽ có hồng phúc ngang trời, phúc tinh chiếu rọi!"
"Thụy Thu, ngươi lại dỗ ta vui rồi!"
"Tiểu thư, những lời ta nói đều là sự thật, là lời thật lòng, ta không tin một người sẽ bị xui xẻo cả một đời đâu, giống như lúc nhỏ nương ta mắng cha ta cứ đi bài bạc, cha ta nói thua tiền mãi không có nghĩa cả đời đều sẽ thua tiền, vận xui đến lúc tận tự nhiên sẽ bắt đầu đổi vận. Ai da, mặc dù ta nói mấy cái này thì có hơi không liên quan, nhưng chung quy cũng là đạo lý đó mà, tiểu thư người có thể hiểu ý của ta không?" Thụy Thu càng nói càng kích động, hùng hồn mãnh liệt: "Ngay cả thái phu nhân cũng đã nói rồi, nhị tiểu thư cũng chưa chắc cao quý hơn người bao nhiêu, đây là để người tự tin thêm đấy thôi."
Thẩm Chiêu Tuyệt bị nàng luyên thuyên chọc vui che miệng khẽ cười, giọng nói như tiếng chuông bạc: "Ta mệt rồi, ngươi cũng quay về nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng!" Thụy Thu gật đầu: "Vậy tiểu thư người nghỉ ngơi đi, tin ta, nhất định người sẽ có lúc đổi vận!"
Sân huấn luyện ngoại thành.
Binh lính sau một ngày luyện tập cực khổ đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn lại số ít luân phiên canh gác vẫn chưa nghỉ, khắp nơi đều tối đen như mực, chỉ có ánh đuốc trong sân huấn luyện vẫn còn sáng, có tiếng bước chân đến gần, lính đi tuần lập tức lên tinh thần cảnh giác.
Không ngờ đã muộn như vậy mà người đại giá quang lâm lại là tướng quân, lính đi tuần vội quỳ một gối xuống hai tay chắp quyền hành lễ: "Tướng quân!"
"Cung đón tướng quân, tiểu nhân sẽ đi thông báo cho Ngụy phó tướng và Tần phó tướng."
Tư Mã Vân nâng tay: "Không cần." Nói rồi đi về phía lều trại, một tay vén rèm cửa lều lên, Tần Tôn đang ngủ ngon trên chăn đệm đơn sơ dưới đất, Ngụy Tuyết vẫn đang cúi đầu xem binh thư, Tư Mã Vân đột nhiên đi vào, nàng vô cùng bất ngờ.
"Tướng quân! Mạt tướng vẫn nghĩ người sẽ không quay lại." Ánh mắt Ngụy Tuyết vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì, cái gì tướng quân, tướng quân đến rồi sao... " Tần Tôn bừng tỉnh, bật người thức dậy.
Tư Mã Vân không nói gì, chỉ thấy Ngụy Tuyết lại nói: "Tướng quân, hay là ta gọi bọn họ dậy..."
"Không cần, ta đến không phải để kiểm tra luyện binh" Nói xong Tư Mã Vân đi đến giường nhỏ bên cạnh, vừa xoay người đã nằm nghiêng trên giường, động tác mạnh mẽ ung dung, không nói gì thêm nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Ngụy Tuyết và Tần Tôn đều nhìn ngây người, ngơ ngác nhìn nhau mắt lớn trừng mắt nhỏ, đây... đây là tình huống gì vậy.
Tần Tôn kéo Nguỵ Tuyết qua một bên, nhỏ giọng thì thầm: "Tướng quân làm gì lại chạy đến đây ngủ vậy."
Ngụy Tuyết huơ tay tỏ ý bản thân cũng không hiểu.
Tần Tôn thân là đàn ông lại càng không hiểu được, kiều thê ở trong nhà không bầu bạn bên cạnh mà lại đến sân huấn luyện ngủ trên giường gỗ đơn sơ này?
Ngụy Tuyết chỉ đành vỗ nhẹ Tần Tôn: "Chúng ta ra ngoài đi, đừng ở đây làm phiền tướng quân nghỉ ngơi."
Đi ra bên ngoài, lúc này Tần Tôn mới thả lỏng tự nhiên, dùng âm lượng bình thường nói chuyện: "Ta cảm thấy trong này có điều kỳ lạ."
Nguỵ Tuyết đi bên cạnh hắn, thản nhiên hỏi: "Có thể có gì kỳ lạ?"
"…" Tần Tôn cũng sửng sốt một hồi lâu mới chợt bừng tỉnh, đập mạnh sau gáy mình, ngay cả Ngụy Tuyết nghe âm thanh cũng thấy đau giùm: "Suýt chút nữa ta đã quên tướng quân là nữ."
"Suỵt!" Ngụy Tuyết vội ngăn hắn lại: "Đây là sân huấn luyện, ngươi muốn mọi người đều nghe thấy sao?"
Tần Tôn theo bản năng che miệng lại, cũng may hắn không gây ra sai lầm lớn, lập tức nhỏ giọng nói: "Ta bắt đầu thương cảm cho tướng quân rồi." Vẻ mặt đầy thương xót.
Ngụy Tuyết: "...."
Thái Hòa cung, tẩm điện.
"Bệ hạ, nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải lâm triều sớm, phải chú ý đến thân thể chứ." Giọng nói lanh lảnh của một vị công công bên cạnh hoàng đế, cũng là người dõi theo hắn từ nhỏ đến lớn.
Tiêu Kỳ khép lại tấu chương vẫn chưa phê duyệt xong, một tay chống trán, trong lòng đầy băn khoăn: "Tào công công, chuyện lần trước trẫm để ngươi đi làm, thế nào rồi?"
"Bẩm bệ hạ, là nô tài làm việc không tốt, những manh mối trước kia tra được bây giờ cũng đã bị gián đoạn kỳ lạ."
Tiêu Kỳ lại thở dài một hơi, vô cùng u sầu: "Xem ra là trời cũng muốn trẫm đây phải làm hoàng đế lẻ loi một mình rồi."
"Trưởng công chúa người hiền gặp chuyện tốt, ngày nào đó chắc chắn có thể đoàn tụ cùng bệ hạ."
"Được rồi, ngươi lui xuống đi, trẫm nghe nhiều mấy câu an ủi này rồi." Tiêu Kỳ khẽ khoát tay.
Tiêu Kỳ chưa bao giờ được gặp muội muội ruột thịt cùng cha cùng mẹ này, mẹ ruột hắn là hoàng hậu, phong thái mẫu nghi thiên hạ, dưới một người trên vạn người, mặc dù đứng đầu hậu cung nhưng lại không tranh không đoạt, tính tình hiền lành, nhưng dù như vậy thì vẫn bị kẻ xấu hãm hại, năm đó người nhà mẹ đẻ của mẫu hậu vì để bảo vệ bà cùng với thai nhi trong bụng nên đã lặng lẽ đưa bà ra ngoài cung, giả chết để đánh lừa kẻ xấu muốn làm hại bà.
Chuyện này cũng là sau khi Tiêu Kỳ dần trưởng thành Tào công công mới nói cho hắn biết, chỉ có thể biết được năm đó sau khi mẫu hậu trốn ra khỏi cung, ở một gian nhà tranh cũ nát đã sinh được một bé gái, sau đó cũng không có tin tức gì nữa, những năm nay Tiêu Kỳ vẫn luôn bỏ sức tìm kiếm, nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ tung tích và tin tức nào, đến bây giờ hắn ngồi lên ngôi hoàng đế, vốn có thể sử dụng toàn bộ quyền lực nhưng sự thật vẫn khiến hắn phải thất vọng.
"Hoàng muội... Không biết muội đang ở nơi nào, có bình an hay không, trẫm mong muốn được san sẻ giang sơn này với muội biết bao nhiêu." Tiêu Kỳ đã mơ không biết bao nhiêu lần thấy cô bé nhỏ tươi cười đáng yêu nắm tay hắn chơi đùa ầm ĩ, những cảnh tượng đó chẳng qua cũng chỉ là hư cấu và tưởng tượng trong đầu hắn, ngay cả mặt mũi hoàng muội hắn cũng chưa từng được gặp, nhưng hắn tin hoàng muội nhất định cũng xinh đẹp như mẫu hậu, dịu dàng hiền thục.
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng Tư Mã Vân đã lẳng lặng quay về rồi, Thẩm Chiêu Tuyết ngủ say, Tư Mã Vân ngồi trong phòng không khỏi cảm thấy ngại ngùng, nhìn vẻ mặt nàng khi ngủ an tĩnh, Tư Mã Vân rất hiếu kỳ nàng đang mơ giấc mộng đẹp đẽ nào, trong mộng lại nhìn thấy ai, làm chuyện gì.
Thụy Thu theo lệ mỗi sáng đến đánh thức tiểu thư, xưa giờ ở trước mặt tiểu thư nàng vẫn luôn thoải mái, không nói lời nào đẩy cửa đi vào: "Tiểu thư, dậy..." Khoảnh khắc nhìn thấy Tư Mã Vân, câu chữ như bị nghẹn lại trong họng, nói không được mà nuốt xuống cũng không xong, cứ ấp úng như vậy một hồi lâu.
"Tướng... Tướng quân... Người... Người quay lại rồi." Khoé miệng Thụy Thu khẽ run, cảm giác xấu hổ muốn chết, hận không thể đào lỗ tự chôn mình xuống: "Ta... Hay là đợi lát nữa ta lại đi vào." Nói rồi chuẩn bị âm thầm nhẹ nhàng đi ra thì bị Tư Mã Vân gọi lại.
"Thời gian không còn sớm nữa, hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục đi." Tư Mã Vân nói xong, để tránh nghi ngờ bèn đi ra ngoài cửa.
Thụy Thu khẽ nuốt nước bọt, trong lòng nghĩ vậy... Vậy được thôi, người cũng không cho ta đi rồi thì ta cũng không đi vậy.
Không lâu sau, Thẩm Chiêu Tuyết bị đánh thức, vươn tay ngáp một cái, hai mắt hơi nheo lại vô cùng đáng yêu, vẫn còn chưa tỉnh táo.
"Tiểu thư, thì ra đêm qua tướng quân đã quay lại rồi."
Một câu này của Thụy Thu khiến nàng tỉnh táo hơn nhiều, Thẩm Chiêu Tuyết nhìn nàng chằm chằm, không hiểu hỏi: "Tướng quân quay lại rồi sao?"
"Tiểu thư, người không biết sao, buổi sáng lúc ta đẩy cửa đi vào, tướng quân đã ngồi ở bên giường nhìn tiểu thư rồi."
Thụy Thu nói xong, Thẩm Chiêu Tuyết lại âm thầm có cảm giác mặt nóng lên, vội hỏi: "Vậy tướng quân đâu?"
Thụy Thu nhìn ra ngoài phòng: "Đang đợi ở bên ngoài viện, tiểu thư, ta hầu hạ người rửa mặt thay y phục trước đã."
Ngày thứ hai ra mặt, con gái đã gả đi và con rể cần phải thỉnh an gia chủ và chủ mẫu, cũng xem như đã hoàn thành toàn bộ quá trình.
Sáng sớm, chim nhỏ trong phủ hót lanh lảnh, trên đường đi lúc đi ngang hoa viên, bươm bướm và ong mật đã bận rộn bay lượn, hít sâu một hơi đều là mùi hương trong lành.
Nếu giờ này ra ngoài đi gần bên bãi cỏ xanh, không cẩn thận sẽ bị dính một chút sương sớm và bùn vào giày, rất bẩn trông không thuận mắt.
Bình thường gặp tình huống này Thụy Thu sẽ nhắc nhở Thẩm Chiêu Tuyết cẩn thận, hoặc là bản thân sẽ đi ở bên phía có cỏ.
Thẩm Kỳ Văn và Mạnh Hương Lan đã đợi ở đại sảnh tiền viện được một lúc, Thẩm Chiêu Tuyết và Tư Mã Vân cùng nhau xuất hiện thỉnh an theo quy củ.
Sau đó thì rời khỏi phủ, Mạnh Hương Lan rất vui mừng bởi vì không cần phải nhìn thấy nha đầu xúi quẩy này nữa, tâm tình Thẩm Kỳ Văn thì rất phức tạp, tự mình tiễn hai người đến ngoài phủ.
"Chiêu Tuyết, sau này con đã là người lớn rồi, phải làm một thê tử tốt hiền lương thục đức, để cha bớt lo có biết chưa?"
"Chiêu Tuyết ghi nhớ." Thẩm Chiêu Tuyết khom người.
"Nhạc phụ đại nhân tiễn đến đây được rồi." Tư Mã Vân nói.
Lúc này bên trong lại vang lên âm thanh: "Muội muội đợi đã."
"Trưởng tỷ." Là Thẩm Chiêu Bình đuổi theo.
"Cuối cùng cũng không đến muộn." Thẩm Chiêu Bình cầm tay Thẩm Chiêu Tuyết: "Sau này phải thường xuyên về nhà đấy."
Thẩm Chiêu Tuyết khẽ gật đầu, Thẩm Chiêu Bình lại lấy ra một túi vải nhỏ từ trong hà bao nhét vào trong tay Thẩm Chiêu Tuyết: "Muội sẽ dùng đến thôi." Sau đó đưa mắt ra hiệu nàng mau nhận lấy.
"Đa tạ trưởng tỷ."
Thẩm Chiêu Bình vui vẻ mím môi: "Sau này... Trưởng tỷ có thể đến phủ tướng quân thăm muội không?"
Thẩm Chiêu Tuyết cười nói: "Đương nhiên là được."
"Được rồi, vậy không làm trễ nãi mọi người lên đường nữa." Thẩm Kỳ Văn đúng lúc cắt ngang hai tỷ muội hàn huyên.
Được Thụy Thu đỡ, Thẩm Chiêu Tuyết leo lên xe ngựa, sau đó Tư Mã Vân khinh công nhẹ nhàng đã lên xe ngựa, vén rèm vào trong ngồi xuống.
Xe ngựa đã đến phủ tướng quân, Tư Mã Vân lại không định đi vào, chỉ nói một tiếng phải đến sân huấn luyện rồi đi mất, Thẩm Chiêu Tuyết chỉ đành dẫn theo Thụy Thu vào cửa.
Vừa mới trở lại quản gia đã ra nghênh đón, niềm nở gọi nàng một tiếng thiếu phu nhân: "Người đã quay lại rồi."
Thẩm Chiêu Tuyết nghi hoặc: "Quản gia, có chuyện gì sao?"
Ngay lúc này, quản gia lấy ra một cuốn sổ sách thật dày: "Đây là sổ sách toàn bộ chuyện làm ăn của phủ Tư Mã, mời người xem qua."
Đừng nói là Thụy Thu rất kinh ngạc, mà ngay cả Thẩm Chiêu Tuyết cũng vậy, không hiểu tại sao quản gia lại giao cho nàng thứ này: "Chiêu Tuyết chỉ là đàn bà con gái, không hiểu chuyện làm ăn, không biết quản gia đưa sổ sách này cho ta là có ý gì?"
"Người là tướng quân phu nhân, từ nay về sau cũng là nữ chủ nhân của quý phủ, những chuyện làm ăn này do người quản lý thì mới thích hợp." Quản gia nói.
Lão gia làm quan, tướng quân dẫn binh, chuyện làm ăn của Tư Mã gia đương nhiên sẽ rơi vào trong tay Thẩm Chiêu Tuyết, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến thì làm sao hiểu được chuyện làm ăn, hơn nữa...
"Nhưng mọi người đều trêu cười ta là sát tinh, người không sợ ta làm hư chuyện làm ăn sao?"
"Không dám không dám, thiếu phu nhân, thật ra có điều người không biết, từ sau khi lão phu nhân qua đời thì chuyện làm ăn trong phủ không có ai quản lý đã thất bại nhiều năm rồi, lão gia cả đời làm quan thanh liêm chỉ có mỗi bổng lộc, tình trạng trong phủ mỗi tháng đều là vào không bằng ra, khẩn cầu thiếu phu nhân nhất định phải tiếp nhận trọng trách này."
Thụy Thu tức giận chen ngang một câu: "Ý ngươi vừa rồi là nói tiểu thư nhà ta vốn đã rất xui xẻo rồi, không sợ lại làm hư chuyện làm ăn có đúng không?"
"Lão thân không dám, không dám!"
Thẩm Chiêu Tuyết nâng tay ngăn Thụy Thu lại, sau đó lại nhìn quản gia, đưa tay nhận lấy sổ sách: "Ta nhận là được rồi, ngươi không cần phải khó xử."