Trên người dường như có thêm hình xăm gì đó? Trong lòng bàn tay có linh tuyền? Hoặc là mình biến thành năng lượng mặt trời, chỉ cần phơi nắng là có thể trở nên mạnh mẽ.
Lâm Đại Thuận ở trên giường lò cùng chơi với em trai một lúc mới len lén lấy từ trong hang chuột dưới chân ngăn tủ ra một cái ống trúc, sau đó lại lấy từ trong ống trúc ra một chút tiền.
Đột nhiên nhận ra ở ngoài kia đã khá lâu không có động tĩnh gì, Lâm Đại Thuận mang dép vào chạy ra bên ngoài liền phát hiện mẹ kế đứng ở chỗ vại nước giống như mấy bà đồng miệng thì lẩm nhẩm còn nhảy tới nhảy lúi, tay áo được vén lên làm gì đó.
Lâm Đại Thuận yên lặng nhìn một lát vẫn không hiểu, nó hoài nghi hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
Chẳng lẽ mẹ kế trúng tà?
Thôn bên cạnh có một bà đồng, đám trẻ Lâm Đại Thuận từng lén nhìn thấy có người mang đồ ăn đến thỉnh bà ta trở về trừ tà giúp.
Triệu Chanh quay đầu, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Lâm Đại Thuận, chợt cảm thấy xấu hổ, khô khan nhếch khóe miệng cười gượng, sau đó ý thức được bản thân căn bản cũng không cần giải thích với một đứa trẻ.
Vì thế vai Triệu Chanh hơi co lại mở ra, lưng cũng thẳng tắp: “Không có người, trên người hơn ngứa.”
Lâm Đại Thuận a một tiếng, “Không bằng đêm nay cô tắm thêm lần nữa, hẳn là lúc nãy giặt đồ dính phải lông gì đó ngứa rồi.”
Cái gọi là lông ở đây chính là lông mịn, trong thôn nơi nào cũng có, hoặc là trên lá ngô, lá gạo, lúa mạch hoặc trên củi cỏ, hoặc cũng có thể không cẩn thận cọ trúng phía dưới lá cây dính lông sâu các loại, dù sao điều này cũng rất bình thường.
Lâm Đại Thuận có thể nói để buổi tối Triệu Chanh tiếp tục lãng phí củi lửa đun nước nóng tắm đã là rất tốt rồi, dù gì củi lửa trong nhà trước mắt cũng không còn nhiều, lại còn bình thường đống củi đó là nhờ đứa trẻ như Lâm Đại Thuận cực khổ nhặt về.
Triệu Chanh không nghĩ nhiều, thành công lừa gạt, đúng là không tìm được bàn tay vàng, Triệu Chanh xác định do mình nghĩ nhiều, sau đó tiếp tục vo gạo nấu cơm.
Buổi trưa vẫn là ăn cháo loãng tới mức có thể soi gương được, cũng chỉ có Lâm Nhị Thuận có được chén cháo hạt kê, ngoài ra không còn món gì ăn được. Triệu Chanh vừa ăn vừa khó chịu, trong miệng nhạt nhẽo, cái này chắc cũng có thể làm tan con chim trong miệng.
“Sao nhà con không làm dưa muối chua gì đó? Không thì nước ớt cũng được.”
Trong câu nói của Triệu Chanh có phần oán hận, căn bản không coi Lâm Đại Thuận là một đứa trẻ.
Lâm Đại Thuận cũng không cảm thấy như vậy không bình thường, thuận miệng trả lời, “Vốn dĩ ba có làm, nhưng bình lọ có thể dùng được trong nhà đã bị nhà nội ôm đi, nói là tôi với em trai tuổi còn nhỏ không biết dọn dẹp, để bà trông coi giúp.”
Triệu Chanh nghĩ, được, giúp hộ chứ gì.
Đặt đũa xuống, Triệu Chanh dọn bát, vừa làm vừa nói với Lâm Đại Thuận: “Nếu là trông coi giúp, vậy bây giờ trong nhà đã có người lớn rồi cũng nên trả lại thôi, lát lữa chúng ta dỗ em trai con ngủ xong thì chúng ta đi tìm bà nội đòi lại, tốt xấu gì cũng có thể dùng làm bình dưa chua ăn cơm.”
Hiện tại nhà nhà đều dùng muối thô, cũng không đắt, một cân năm hào là có thể làm dưa muối chua ăn được rồi.
Ăn dưa chua có thể tiết kiệm dầu hơn so với xào rau, cũng tiết kiệm nhiều muối hơn và đặc biệt có thể ăn chung với cơm, cho nên nhà nhà đều làm hai ba vò dưa muối chua lớn, cứ vậy có thể để dành ăn được cả năm.