[Thập Niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 22: Đòi Lại Thứ Của Mình

Lâm Đại Thuận cũng có tính toán, cảm thấy lời này của mẹ kế rất hợp ý, nói thật trong lòng còn có chút vui mừng.

Không quan tâm cuối cùng có thể lấy lại được không, ít nhất ý tưởng này của mẹ kế khá tốt, Lâm Đại Thuận chỉ sợ gặp phải người mẹ kế chấp nhận chịu thiệt còn sợ hãi coi như không có chuyện gì.

Trong thôn cũng có vài người có bản tính như vậy, bình thường Lâm Đại Thuận thấy cũng tức giận, đáng tiếc nó chỉ là một đứa trẻ, bà nội bên kia căn bản không coi nó ra gì.

Nói cho cùng, Lâm Đại Thuận có thể phát triển được tính cách thế này cũng có liên quan khá lớn đến những hành động của ba nó, dù sao mỗi lần ba nó trở về bà nội đều đến đòi tiền, tiếp đó ba cậu sẽ tỏ vẻ làm ăn thua lỗ không kiếm được tiền, thậm chí mở to mắt thản nhiên nói dối.

Gặp bác cả cô đến nhà vay tiền, người ta còn chưa mở miệng ba cậu đã hiểu ý than thở ôm mặt kêu khóc nghèo cầu xin mượn tiền anh trai em gái, Lâm Đại Thuận ở bên cạnh thấy rõ, học được không ít chuyện.

Triệu Chanh cũng không biết có những chuyện như vậy, dù sao Lâm Đại Thuận có đồng ý hay không cô đều sẽ làm.

Lâm Nhị Thuận hẳn cũng là được chăm sóc như vậy thành quen, mỗi ngày nói cũng không nhiều, ăn no thì chơi, chơi mệt rồi ngủ, Triệu Chanh thừa dịp dỗ Lâm Nhị Thuận ngủ xong mình cũng nằm trên giường một lát, chờ Lâm Nhị Thuận say giấc Triệu Chanh mới đứng lên mang dép vào.

“Em trai con cũng hai tuổi rồi mà vẫn chưa biết mở miệng, cô thấy thằng bé còn không thể gọi được tiếng anh trai, như vậy không được, bình thường khi con chơi với nó phải dạy nó nói nhiều hơn. Còn nữa, cũng đừng để thằng bé đi đường quá xa, nếu không bây giờ xương thằng bé còn quá mềm, đi nhiều về sau xương đùi sẽ không thể mọc thẳng đâu.”

Triệu Chanh mặc dù chưa từng nuôi con nhưng nghe qua không ít người đã từng làm mẹ nói qua.

Có một số người lớn cảm thấy con cái mình mới vài tuổi đã có thể đi lại tốt rồi, cứ vậy mà cảm thấy kiêu ngạo nên cứ để cho đứa nhỏ tự mình đi.

Kết quả vì xương đùi đứa nhỏ phát triển không tốt, dần dần lớn lên thành chân chữ O, đương nhiên cũng không thể phủ nhận có thể do thiếu canxi nên mới dẫn đến trường hợp đó.

Triệu Chanh thấy Lâm Đại Thuận chăm sóc em trai như vậy, cũng sợ thằng bé còn nhỏ nên không biết cách cô bèn thuận miệng nói.

Lâm Đại Thuận hơi kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn em trai, chần chờ một lát rồi gật đầu: “Biết rồi, lần sau tôi dẫn nó đi chơi sẽ mang gùi, đúng rồi, gùi tốt trong nhà có thể dùng cũng bị bà nội mang đi mất.”

Truy rằng mấy nhà trong thôn cũng đều nuôi con theo cách đó, nhưng Lâm Đại Thuận cảm thấy mẹ kế nói mấy lời này cũng không phải hại người, hẳn là có lý do chính đáng cho nên từ giờ về sau nó sẽ chú ý thêm.

Triệu Chanh ừ một tiếng tỏ vẻ đã rõ, mang chặt giày vào chân, chuẩn bị đi gặp người mẹ chồng lấy hết đồ nhà cô đi.

Lúc trước vừa mới xuyên tới lúc ấy cũng chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của đối phương đang nói chuyện, cũng không biết chừng có lợi hại hay không, nếu thật sự có nói không chừng còn cần dùng chút bản lĩnh để đánh lâu dài.

Mẹ chồng ở nông thôn bình thường không trực tiếp động thủ, chỉ là mắng chửi hoặc đứng hoặc ngồi ăn vạ, ai có thể kiên trì được lâu nhất, hung dữ nhất người đó sẽ chiếm phần thắng.