[Thập Niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 20: Thật Sự Xinh Đẹp Hơn

Nhưng mà Lâm Đại Thuận cũng không phải một đứa trẻ bình thường, Triệu Chanh đảo mắt sửa lại lời nói, hỏi: “Ba con bao giờ mới về? Cô được đưa đến đây nhưng trong túi cũng không có một đồng, chỗ tiền của con có thể dùng trong bao lâu?”

Lâm Đại Thuận quả nhiên không nghi ngờ, thở dài gật đầu, tiếp tục cúi đầu vò vò quần của em trai, “Lần này hình như ba chạy rất xa, đại khái phải hơn hai tháng mới trở về.”

Mặt khác nó vẫn còn giấu tiền, Lâm Đại Thuận cũng biết giá cả đồ ăn cho nên cũng không lo lắng không có tiền mua đồ ăn sẽ chết đói.

Triệu Chanh cũng không nói, hơn hai tháng hy vọng có thể nghĩ ra cách sớm nhất, chờ thêm vài ngày nữa lúc lên trấn mua đồ ăn thuận tiện đến đồn công an hỏi một chút, cô ở tuổi này phải làm tiếng nào mới có thể làm được hộ khẩu và chứng minh thư.

Lâm Nhị Thuận ở bên cạnh ngâm tay trong nước vẫn chơi vô cùng vui vẻ, Triệu Chanh giặt hai bộ quần áo, đưa tay cảm nhận nước trong thùng một chút, cảm giác không còn ấm như lúc đầu, đứng lên lại đổ nước trong thùng lấy một thùng nước khác, giữ chỗ nước đã hết ấm giặt quần áo, múc một thùng nước khác trong giếng đưa cho Lâm Nhị Thuận.

Cô có thể nhận ra nước trong giếng còn có một tầng sương mù, là do chênh lệch nhiệt độ gây nên, nước so với thời tiết còn ấm hơn, Triệu Chanh thật muốn dùng nước này giặt quần áo.

Tuy vậy nước Lâm Nhị Thuận chơi dù đã lạnh nhưng vẫn không thể lãng phí như vậy, lúc Triệu Chanh sờ vào tùy tiện nghĩ bản thân đang dùng nước ấm. Vì nói thế nào cô cũng là người lớn, không thể để trẻ con chơi nước lạnh còn mình thì dùng nước ấm.

Tác giả có lời muốn nói: Cái giếng trong thôn chúng tôi thường đông ấm hè mát, khi còn bé lúc mẹ tôi giặt quần áo tôi vô cùng thích nghịch nước.

Có điều chỗ chúng tôi hoàn toàn không thiếu nước, cho nên lúc chơi nước lạnh rồi mẹ tôi cũng không dùng để giặt quần áo lại nữa, bà trực tiếp đổ hết nước xuống ruộng, tất cả đều là kí ức tuổi thơ của tôi đó.

__________

Chăn trải giường và quần áo trong nhà quá bẩn, cho dù không quá nhiều đồ nhưng vẫn hại Triệu Chanh vò đến nhũn tay mới làm xong.

Lúc mới giặt quần áo xong cô nhìn tay luôn cảm thấy nó khá sạch sẽ, cũng có vẻ trắng ra, ngay từ đầu Triệu Chanh cho rằng chính bởi nguyên nhân này nên lúc Lâm Đại Thuận khen tay Triệu Chanh trắng cô cũng không để ý.

Nhưng đợi đến khi dẫn hai đứa trẻ về nhà phơi quần áo sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Bấy giờ Triệu Chanh mới phát hiện hình như trong một đêm có trắng ra không ít.

Lúc ấy Triệu Chanh đang cầm gáo múc nước vo ngũ cốc, tiện thấy bản thân phản chiếu trên mặt nước trong suốt.

Triệu Chanh ngập ngừng một chút, lại đứa ở trước vại nước chờ đến khi mặt nước ngừng lắc lư sau đó nhìn kĩ, cô sờ sờ mặt, nhận ra không chỉ trắng hơn một chút, còn mềm mịn hơn hẳn.

Sau đó Triệu Chanh nhớ lại lúc sáng Lâm Đại Thuận cố ý nhìn chằm chằm mặt cô, vừa nhìn vừa hỏi: Tắm rửa thật sự có thể làm người ta trắng ra sao?

Hẳn bởi vì là lí do này đi?

Triệu Chanh đứng bất động bên vại nước, bắt đầu hoài nghi mình chết đi sống lại xuyên đến nơi này, có chăng là xuyên việt đại thần tặng cho cô bàn tay vàng?

Thay đổi không gian?

Triệu Chanh giậm chân, thầm nói “ta muốn đi vào”, nhưng không có gì thay đổi.