[Thập Niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 19: Trong Nhà Còn Quá Thiếu Thốn

Nếu nhà có con dâu giỏi thì đến chả ba mẹ chồng còn cần chống gậy để đi vẫn phải chạy lên núi làm việc.

Làm việc nặng không được nhưng không lẽ không thể gieo hạt? Hạt giống cũng không gieo được vậy cần những người đó làm gì?

Không có ai ở đây, Triệu Chanh càng giác tự do tự tại, cô lấy quần áo ra, dùng chậu múc nước làm ướt quần áo sau đó đổ nước bồ kết vào từ từ chà rửa.

Lâm Đại Thuận cũng phụ cô chà rửa một ít thứ nhỏ nhặt, ví dụ như quần của em trai nó.

Thấy trong chậu của Triệu Chanh vừa có yếm với qυầи ɭóŧ, Lâm Đại Thuận còn tò mò nhìn vài lần, nó và em trai nó đều không có qυầи ɭóŧ để mặc, trong nhà cũng không có người lớn, Lâm Đại Thuận tự nhiên không biết những thứ này là gì.

Tuy rằng rất muốn hỏi nhưng lại hơi ngại, Lâm Đại Thuận cũng chỉ có thể thoáng liếc nhìn một chút, những điều đó đã phơi bày sự tò mò của nó ra trước mắt.

Triệu Chanh cũng không cảm thấy ngại, Lâm Đại Thuận muốn xem cứ xem, thậm chí còn không e dè mà đặt đồ lót ở trước mặt giặt.

Hiện tại cũng không có nước giặt chuyên dụng dành cho đồ lót nên cô càng phải chú ý giặt kĩ hơn.

“Buổi chiều chúng ta cùng lên núi nhặt củi nhé? Trên núi có rau dại gì ăn được không, trong nhà chúng ta cái gì cũng không có, nếu không tìm chút đồ ăn lót dạ không bao lâu nữa chúng ta sẽ chết đói trên giường mất.”

Triệu Chanh dù bận rộn, ngoài miệng vẫn nhàn rỗi nói như không có việc gì, cô thuận miệng nói chuyện cùng với Lâm Đại Thuận.

Lâm Nhị Thuận ngồi bên cạnh nghịch nước, bị Triệu Chanh đuổi mấy lần vẫn chạy đến nghịch, Triệu Chanh cũng lười đuổi nó, cô dứt khoát đổ đầy một thùng nước ấm vào trong thùng đựng quần áo.

Lại xắn ống tay áo của Lâm Nhị Thuận lên, dặn dò đừng làm ướt quần áo sau đó tùy nó thích làm gì thì làm.

Lâm Đại Thuận chú ý từng chi tiết một, luôn cảm thấy người mẹ kế này cũng không tệ lắm, suy nghĩ một chút, nó ngẩng đầu nhìn Triệu Chanh hỏi: “Nhặt củi cũng được, rau dại đoán chừng trên núi không có, sau đầu xuân tất cả mọi đều muốn nên đã lấy hết.”

Nói xong Lâm Đại Thuận do dự một chút: “Cái đó, chỗ tôi còn một chút tiền, về nhà tôi sẽ đưa cho cô, chúng ta có thể mua một chút đồ ăn trụ lại trước, nhưng mà tiền không có nhiều, là lúc trước ba cho tôi bị bà nội cướp đi không ít, phần còn lại tôi cũng không dám lấy ra dùng vì sợ lại bị lấy mất.”

Lâm Đại Thuận vẫn không quen gọi cô là Triệu Chanh, cũng không muốn gọi cô là mẹ, dù Triệu Chanh bảo nó cứ gọi cô bằng tên nhưng nó cảm thấy cũng không ổn lắm, nên mỗi lần nói chuyện với cô đều qua loa gọi cho xong.

Triệu Chanh cũng không muốn quan tâm, dù sao chỉ cần lúc nói chuyện biết là nó đang nói với cô là đủ rồi.

Lúc nghe Lâm Đại Thuận nói như vậy, Triệu Chanh nhướng mày nhìn Lâm Đại Thuận.

Nhận ra Lâm Đại Thuận còn đang nhìn chằm chằm cô, Triệu Chanh biết thằng nhóc này là đang quan sát sắc mặt của cô, “Được rồi, lúc về xem có bao nhiêu tiền, trong nhà thiếu khá nhiều đồ, người ba này của con…”

Nói tới đây Triệu Chanh lại như bừng tỉnh, vội vàng im lặng không nhắc đến chủ đề đó nữa, cô cũng chỉ là thuận miệng nói tới đây, cảm thấy Lâm Kiến Thành quả thực không ra gì.

Nhưng rốt cuộc anh ta là ba của Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận, chuyện nhà người ta, Triệu Chanh cảm thấy bản thân cũng không nên xen vào quá nhiều.