Tưởng Thật

Chương 15: Minh Tổng

Minh Duy về nhà với trang phục và quần áo của ngày hôm qua. Chủ hiệu sách là một người lớn tuổi, vào ban ngày ông ta sẽ đến mở cửa và trông coi cửa hàng, rồi vào buổi tối lại vội vã về kịp giờ ăn. Dựa vào lịch trình hàng ngày của Minh Duy, thời gian hai người gặp nhau rất ít.

Do đó, khi ông chủ thấy Minh Duy đi vào cửa hàng, ông ta đã ngạc nhiên và nhẹ nhàng chỉnh lại kính lão đang đặt trên mũi. Minh Duy nhìn lên và chào hỏi ông ta trước khi đi lên tầng để tắm và giặt quần áo.

Sau khi giặt xong bộ đồ làm việc, Minh Duy nằm trên giường nhỏ ở tầng hai và tiếp tục ngủ. Ngoại trừ việc Minh Duy dậy vào buổi trưa để nấu một tô mì, cả ngày hôm đó cậu không xuống giường nữa.

Vào buổi tối, Minh Duy đến muộn 5 phút, và rất không may cậu đã bị người điều hành bắt gặp. Người đó phạt trừ lương của Minh Duy và nhìn kỹ vào khuôn mặt cậu trong một khoảnh khắc, sau đó hài lòng rút lại ánh mắt và nói: "Đến đây với tôi."

Minh Duy không nói gì, cậu nhấc chân và đi theo người đó. Người điều hành dẫn cậu trực tiếp vào phòng họp, và có một số đồng nghiệp khác đang chờ ở đó. Minh Duy đi mệt mỏi và đau nhức cả lưng và chân, cậu quay đầu và tìm một chỗ trống để ngồi xuống.

Bộ đồ công việc mà cậu đã giặt sạch từ sáng sớm, sau khi được phơi nắng khô, lại được cậu mặc lại. Trước khi ra khỏi nhà, cậu còn đặc biệt nhìn vào gương, cổ áo sơ mi không che được dấu vết đêm qua nên cậu đã dán lên một miếng băng cá nhân.

Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn thấy và hỏi cậu chuyện gì xảy ra, cậu chỉ giải thích lờ mờ rằng có một vết thương nhỏ. Tuy nhiên, Dung Lâm, cách đó không xa, đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện và cố ý nhìn một cái vào phần cổ của Minh Duy.

Minh Duy không hề lo lắng và cho phép cậu ra nhìn, thậm chí còn tập trung nghe một lúc những gì người điều hành nói.

Ông chủ câu lạc bộ đã nhận đơn tổ chức tiệc tối ở một nơi khác vào tối mai, nhưng bên đó đang thiếu người và không kịp làm việc. Họ đã yêu cầu bên này tìm vài nhân viên phục vụ có ngoại hình đẹp và đứng đắn để đến giúp đỡ. Rất tiếc, Minh Duy tình cờ va phải người điều hành ở cửa, và cậu bị kéo đến để điền vào số người cần thiết.

Khi nghe nói đó là một buổi tiệc cao cấp trong giới thượng lưu, một vài đồng nghiệp đã bàn luận với nhau. Chỉ có Minh Duy duy nhất không quan tâm đến loại tiệc tối này, cậu kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi người điều hành nói xong, sau đó cậu đầu tiên giơ tay lên và hỏi: "Làm thêm giờ tính như thế nào?"

Người điều hành nhìn cậu với ánh mắt khinh miệt.

Vào tối này, Lục Phong Châu không xuất hiện tại câu lạc bộ.

Khi tới giờ tan làm, không quên vào tủ lấy chìa khóa của mình. Cậu về nhà và ngủ đến trưa sau đó đấu tranh để thức và ăn tối, sau đó vội vã đi đến câu lạc bộ, ông chủ đã sắp xe đến đón họ đến khu biệt thự núi để tổ chức buổi tiệc.

Thời gian bắt đầu tiệc tối là vào buổi tối, và họ cần đến sớm để chuẩn bị và trang trí hiện trường. Sau khi xuống xe, Minh Duy ngay lập tức được gửi vào nhà bếp phụ để giúp đỡ.

Nhà bếp chính được đặt ở tòa nhà thấp bên cạnh tòa nhà chính, Minh Duy đã ở lầu một nguyên buổi chiều, cho đến khi cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, cậumới nhận ra rằng mặt trời đã lặn từ lâu mà không biết khi nào, đèn trong sân trước cũng đã được bật sáng.

Âm thanh của xe riêng liên tục vang lên từ xa, ánh đèn pha xe sáng chói thỉnh thoảng chiếu qua, nhấp nhô qua hành lang nơi cậu đang đứng. Trong đó, có cả tiếng ồn ào và huyên náo của nhiều người, cùng với tiếng ve và côn trùng đang hót vào cuối mùa hè và đầu mùa thu núi nơi rừng.

Những sự ồn ào này đều không liên quan đến Minh Duy, cậu quay đầu để trở lại nhà bếp, nhưng lại ngạc nhiên khi đυ.ng mặt với người quản lý đang đi ngược lại. Thấy cậu đứng lười nhác trong hành lang, người quản lý nhăn mặt và quở trách cậu vài câu, sau đó sai cậu đi phục vụ món ăn ở phòng tiệc chính của tòa nhà chính.

Minh Duy không cãi lại, ngoan ngoãn đi sau người quản lý vào tòa nhà chính.

Lúc này, khách mời đã bắt đầu đến từ từ, đội ngũ phục vụ trong phòng tiệc không đủ, và phía người tổ chức đòi hỏi gấp rút. Ban đầu, Minh Duy chỉ phụ trách việc chuyển đồ ăn, nhưng sau đó cậu cũng nhận nhiệm vụ và công việc phục vụ món ăn.

Cậu đẩy chiếc xe đẩy món ăn qua lại trong phòng tiệc, ánh mắt của cậu đã chạm vào Dung Lâm đang đứng đó với khay đựng đồ và hỏi khách hàng có cần rượu đỏ không. Minh Duy nhìn lên vị trí Dung Lâm đang đứng và mới nhận ra người khách mà cậu ta chặn lại, dường như rất giống với Lục Phong Châu.

Có lẽ vì nhìn thấy người quen, người đó nhanh chóng xoay đầu về bên này. Đứng bên cạnh chiếc xe đẩy món ăn, Minh Duy nhìn thấy rõ ràng, đó thực sự là Lục Phong Châu không nhầm.

Bước chân dưới chân cậu không kiểm soát được và cậu đẩy chiếc xe đẩy món ăn đi theo hướng của Lục Phong Châu.

Khoảng cách khoảng mười mét, có người đi ngang qua giữa, Minh Duy làm chậm bước chân và chờ đợi. Sau khi khách hàng đi qua, cậu nhìn lên xung quanh Lục Phong Châu và thấy có một người thứ ba đứng trước Lục Phong Châu.

Người đó lấy ra hai ly rượu đỏ từ khay của Dung Lâm, rồi quay lại và đưa một ly cho Lục Phong Châu, cười và nói một câu gì đó với anh ta. Lục Phong Châu nhận ly rượu và nhẹ nhàng chạm cốc với người đó, đồng thời trả lời người đó.

Khi nhìn thấy diện mạo của người đó, Minh Duy đột nhiên dừng lại cách đó khoảng mười mét, nhẹ nhàng nhấc tay lên và vỗ nhẹ cái mũ trên đầu. Cậu không ngờ rằng anh sẽ gặp lại Minh Hồng Nho, cha ruột của mình.

Cái mũ trên đầu là mũ công việc được phân phát chung từ nhà bếp, không thể che khuất hoàn toàn khuôn mặt. Nhưng dù vậy, khi Minh Hồng Nho nhìn lơ đãng qua, Minh Duy cũng không thể hiện quá nhiều sự kinh ngạc.

Cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh và tự tin, mắt nhắm tránh ánh mắt của Minh Hồng Nho nhìn thẳng tới. Trong giây tiếp theo, Minh Hồng Nho trở lại bình thường và tiếp tục trò chuyện với Lục Phong Châu.

Minh Duy không tiếp tục tiếp cận Lục Phong Châu, cậu đẩy xe đẩy món ăn quay đầu và trở về theo đường đã đi.

Từ khi cậu mười tuổi ra nước ngoài, đã có khoảng mười hai năm trôi qua mà cậu không gặp Minh Hồng Nho. Thậm chí trước khi cậu mười tuổi ở lại trong nước, số lần gặp gỡ với Minh Hồng Nho cũng rất ít, huống chi lúc đó cậu còn nhỏ, gương mặt chưa được hình thành.

Minh Hồng Nho không nhận ra Minh Duy, điều đó hoàn toàn nằm trong dự đoán của cậu. Cậu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nhìn đường kịp, và chiếc xe đẩy món ăn bất ngờ va vào khách đi ngang trước. Ngay lập tức, người đó tức giận kéo mặt và lớn tiếng mắng: "Đi bộ không mắt à? Có đủ tiền để bồi thường đôi giày bẩn của tôi không?"

Ngay cả diện mạo của người đó Minh Duy không quan tâm, Minh Duy lạnh lùng cúi đầu và xin lỗi anh ta một cách thành thạo.

Khách hàng chỉ trong một giây trước còn tức giận, nhưng giây tiếp theo, sự tức giận bất ngờ dừng lại, giọng điệu lại trở nên u ám không rõ nguyên nhân: "Nâng đầu lên."

Dùng oan gia ngõ hẹp để hình dung cũng không quá đáng, vị khách nhân trước mặt bị cậu đυ.ng phải, chính là vị khách mấy ngày trước ý đồ ra tay với cậu trong thang máy

Cuối cùng lại bị Lục Phong Châu ném ra khỏi thang máy.

Hiển nhiên đã hận Minh Duy, từ giây phút nhận ra cậu, ánh mắt đối phương đều thay đổi. Hắn đang tìm lý do làm khó Minh Duy, liền có người tới tìm hắn mời rượu, nói những câu xã giao quen thuộc: "Đã lâu không gặp, Tiền tổng cũng đến đây sao."

Vị Tiền tổng kia trong nháy mắt thu hồi ánh mắt căm phẫn, quay đầu giống như người vô sự hướng người thăm hỏi tươi cười nghênh đón.

Nhân cơ hội này, Minh Duy đẩy xe ăn uống rời khỏi bọn họ.

Mãi cho đến khi đi ra ngoài yến sảnh, cậu cũng không có dừng bước nữa. Cho nên cũng không thấy, vị Tiền tổng phía sau kia luôn rơi vào sau lưng cậu ngầm hàm chứa ánh mắt ác ý. Lục Phong Châu đang nói chuyện với Minh Hồng Nho, cũng phân tâm liếc mắt nhìn bóng lưng cậu một cái.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.