Khi Minh Duy tỉnh dậy, cậu nghe thấy âm thanh nước trong phòng tắm.
Cậu quấn chăn trắng, nhìn chăm chú vào trần nhà trên đầu vài giây, trước khi nhận ra rằng đây là khách sạn. Ngay cả trần nhà cũng sạch sẽ hơn nhiều so với căn phòng nơi cậu sống.
Cảm giác da chạm vào ga giường nói cho cậu biết rằng cơ thể của cậu đang nằm trong chăn mà không mặc bất cứ thứ gì. Minh Duy duỗi hai cánh tay, đặt lên hai bên chăn, sau đó cố gắng di chuyển cơ thể dưới chăn.
Cảm giác đau nhức rõ ràng ngập tràn toàn bộ cơ thể, Minh Duy giữ nguyên tư thế nằm ngửa một chút, và trong thời gian này, cậu bắt đầu nhớ lại toàn bộ quá trình xảy ra đêm qua.
Cậu nhớ rõ Lục Phong Châu đưa mình vào phòng khách sạn, cũng nhớ rằng anh ta đặt mình vào bồn tắm trong phòng tắm. Cậu nhớ rõ hơn cảm giác hai tay của Lục Phong Châu nắm chặt vòng eo của mình, và nhiệt độ nóng bỏng hai người chồng lên nhau và Lục Phong Châu tiến vào.
Khi Lục Phong Châu cho cậu uống nước, Minh Duy đã tỉnh dậy phần lớn với cảm giác mát lạnh của nước, chỉ có cảm giác nóng cháy trong cơ thể vẫn còn. Vì vậy, từ khi cậu bị kéo ra khỏi bồn tắm đến khi hai người lên giường, Minh Duy đang trong tình trạng tỉnh táo và hưng phấn.
Cậu thậm chí cảm thấy rằng không lâu sau khi hai người bắt đầu, Lục Phong Châu đã nhận ra rằng cậu đã tỉnh dậy khỏi tác động mờ mịt của thuốc.
Âm thanh nước trong phòng tắm vẫn không ngừng, sau khi nằm một lúc, Minh Duy nhấc chăn lên, từ từ dậy khỏi giường. Trên đầu giường đặt chiếc áo tắm cậu đã sử dụng đêm qua, Minh Duy lấy chiếc áo tắm và quấn lên người, rồi xuống giường đi hướng phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm được đóng kín, không thấy gì qua lớp kính mờ dày, Minh Duy vươn tay nắm cửa và nhấn xuống. Tuy nhiên, đột nhiên có tiếng kêu nhẹ "kách", hơi nước ấm ẩm mịn nhanh chóng tràn ra từ khe cửa, va vào khuôn mặt vẫn đang mờ mờ sau khi thức dậy.
Cậu nhìn xuống cánh nắm cửa mà mình cầm trong tay, ánh mắt của Minh Duy tràn đầy do dự và ngạc nhiên, cửa thật sự dễ mở như vậy.
Cậu từ từ kéo ra khe cửa trước mặt, Minh Duy đứng ngoài cửa không cử động, ôm khung cửa và nhìn bên trong, nhưng không thấy gì cả. Thay vào đó, âm thanh nước mà cậu đã nghe qua cửa trước đó trở nên ngày càng rõ ràng và có thể nghe thấy.
Tiếng nước rơi rơi trong tai, trong đầu Minh Duy không tự chủ hiện lên hình ảnh Lục Phong Châu đêm qua, mồ hôi chảy qua ngực rắn chắc mà căng tràn của anh.
Minh Duy nhẹ nhàng gợt môi, nhẹ nhàng nhấc chân bước vào bên trong cửa phòng tắm.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân của cậu tiến vào, âm thanh nước từ phía sâu trong phòng tắm đột nhiên im lặng. Khi Minh Duy đi vào một cách chậm rãi, cậu thấy Lục Phong Châu đứng trên trong, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ eo trở lên, một cái khăn treo lỏng lẻo quanh hông, nhìn cậu với diện mạo u ám như nước và hỏi: "Làm sao mà cậu vào được đây?"
Minh Duy trên mặt tràn đầy sự ngây thơ và vô tội, cậu quay đầu chỉ vào hướng cửa phòng tắm, "Cửa không khóa."
"Cửa không khóa thì cậu có thể vào ?" Lục Phong Châu lời nói với giọng không hài lòng.
Ánh mắt dừng lại trên ngực anh một lúc, Minh Duy mới như hiểu ra vậy, nhìn anh với biểu cảm hối lỗi, "Xin lỗi anh trai, em muốn đi toilet gấp nên thẳng tiến vào, anh trai không phiền chứ nhỉ?"
Lục Phong Châu không mạnh mẽ đối mặt với cậu: "Toilet không ở đây."
Minh Duy, sau khi nghe xong, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, rồi nhấc tay xoa xoa mắt, lẩm bẩm với sự bối rối không thể hiểu nổi: "Xin lỗi anh trai, em vừa mới thức dậy vẫn chưa tỉnh hẳn."
Không biết anh ta có tin vào lời nói của Minh Duy hay không, Lục Phong Châu vẻ mặt không đưa ra ý kiến.
Minh Duy không nói thêm, quay người đi về phía chỗ bồn cầu, lưng hướng về phía anh ta và chuẩn bị tháo áo tắm, trong khi ánh mắt luôn quan sát sự động tĩnh của Lục Phong Châu phía sau.
Nhận ra khi đối phương đi qua phía sau mình, Minh Duy bất ngờ lùi lại hai bước, hạ gục đầu gối và dựa vào Lục Phong Châu.
Người đứng sau cũng không né tránh, nhưng cũng không chủ động giơ tay đỡ, nhìn Minh Duy đến gần mình với diện mạo lạnh lùng, "Sao rồi?"
"Chân tôi mềm nhũn," Minh Duy xoay người, đôi mắt ngước nhìn anh ta với ánh mắt ướŧ áŧ, van nài.
Lục Phong Châu không trả lời, ánh mắt không rõ cảm xúc của anh ta đặt trên khuôn mặt Minh Duy, nhìn chăm chú vào đó vài giây, cuối cùng anh ta khéo léo vươn tay ôm lấy eo của Minh Duy.
Minh Duy lại tràn đầy hi vọng hỏi: "Anh có thể giúp em đi tới chỗ nhà vệ sinh được không?"
Nhìn thấy trạng thái của cậu, Lục Phong Châu ôm eo Minh Duy nhưng không di chuyển, lạnh nhạt đặt câu hỏi ngược lại: "Có cần tôi giúp em tháo áo tắm không?"
Minh Duy hiện ra nụ cười ngây thơ của một người không biết vạn sự, "Cảm ơn anh."
"Vậy có cần tôi giúp em đỡ c*** không?" Lục Phong Châu giọng điệu trầm hơn một chút.
Minh Duy ngạc nhiên và hơi xấu hổ hỏi: "Được không?"
Lục Phong Châu lộ ra ánh mắt trào phúng, "Lý Duy, em vẫn chưa tỉnh dậy à?"
Trong chớp mắt, Minh Duy thay đổi biểu cảm, thu lại nụ cười trên mặt và hạ thấp tâm trạng, "Nhưng anh ơi, thắt lưng em đau lắm, lưng em đau và chân em không còn sức lực." Giọng nói của cậu mang một chút đáng thương, "Dĩ nhiên, đau nhất là mông."
Khi Lục Phong Châu nhìn thấy Minh Duy tiến lại gần, anh dừng lại ngay lập tức, đôi mắt sâu đen lạnh lùng hướng về phía cậu. Đối diện với ánh nhìn sắc bén của anh, Minh Duy cẩn thận xoay mặt đi, lắp bắp nói: "Không sao đâu, anh không muốn giúp cũng không sao. Đau lưng, đau mông là điều em tự nguyện. Em không muốn làm anh buồn, vì vậy anh không cần mang gánh nặng tâm lý quá lớn. Tất cả những gì xảy ra đêm qua, em đều tự nguyện..."
Trước khi cậu nói xong, Lục Phong Châu đã đưa cậu đến bên cạnh bồn cầu và vươn tay để cởi dây áo tắm của cậu. Đúng lúc đó, điện thoại của Lục Phong Châu đặt trên bàn đã vang lên một cách bất ngờ.
Cả hai cùng dừng lại một lúc, Lục Phong Châu là người phản ứng nhanh nhất. Anh buông tay Minh Duy và quay lại đứng trước cửa phòng tắm. Tài xế đã đưa xe đến cửa khách sạn đúng giờ, trợ lý gọi điện hỏi xem có thể lên phòng mang quần áo đến ngay bây giờ không.
Lục Phong Châu báo lại số phòng khách sạn của mình và ra hiệu cho trợ lý lên trực tiếp. Khi cúp máy, anh không vào phòng tắm nữa mà quay người và ngồi xuống trên ghế sofa.
Khi trợ lý gõ cửa vào, Minh Duy nghe thấy tiếng ồn từ phía ngoài nhưng không vội vã mở cửa, thay vào đó cậu ở lại trong phòng tắm để đánh răng và rửa mặt. Khi cậu xong và mở cửa, trợ lý đã mang đi quần áo cần đổi của Lục Phong Châu rồi. Lục Phong Châu đã thay quần áo xong, sau đó lấy đồng hồ đặt trên bàn ngủ và đeo lên tay.
Khi nghe tiếng bước chân của cậu tiến lại gần, Lục Phong Châu nhặt chiếc áo vest đang nằm trên tay vịn ghế sofa, quay người nhìn cậu một cái.
Minh Duy giả vờ ngây thơ mỉm cười đáng yêu đối với anh: "Anh trai định đi rồi à?"
Không để ý tới câu hỏi của cậu, Lục Phong Châu lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ túi áo vest và thản nhiên quăng lên đầu giường, nói không quá cảm xúc: "Tiền đêm qua."
Minh Duy ngẩn người một lúc, sau đó mới nhận ra đó là loại tiền gì. Cậu đi bước tới, lấy chiếc thẻ trong tay, nhưng không vội thu lại, thay vào đó, cậu nhìn lên mặt anh một nụ cười trong sáng và vô hại.
Lục Phong Châu không động lòng trước đôi mắt ngây thơ của Minh Duy, cười nhẹ và hỏi: "Ngại ít à?"
Nhìn thấy đôi mắt màu nâu nhạt chớp nháy, Minh Duy đưa thẻ ngân hàng trở lại túi áo vest của Lục Phong Châu, nói: "Anh không cần phải trả tiền. Anh yên tâm, em sẽ không phiền phức anh. Chỉ cần được ở bên cạnh anh, đôi khi nhìn anh thêm một chút, em đã rất hài lòng rồi."
Những lời Minh Duy nói cũng không hoàn toàn là giả. Cậu thích Lục Phong Châu, nên cậu không muốn nhận tiền từ anh. Cậu không muốn biến mối quan hệ giữa hai người thành một giao dịch thương mại. Chỉ là với lý do tình cờ gặp nhau, cậu muốn tạm thời ở bên cạnh Lục Phong Châu, đối với cậu đã là đủ.
Tuy nhiên, Lục Phong Châu tập trung vào phần sau câu nói của cậu.
Ở bên cạnh mình ? Ánh mắt của Lục Phong Châu dần trở nên lạnh lùng, việc anh ở lại đêm qua đã là một ngoại lệ hiếm hoi, việc qua đêm với Minh Duy chỉ là một sự cố ngoài tầm kiểm soát của anh.
Trước hết, Lục Phong Châu với những người trước kia cho đến bây giờ đều là tình một đêm. Ngay cả với những người khớp hợp với anh trên giường, Lục Phong Châu cũng không bao giờ giữ họ lâu dài.
Huống chi với Minh Duy, một người khó lường như vậy, không thể phát triển thành một mối quan hệ tình nhân lâu dài.
Không cần nghĩ đến điều đó.
"Để ý đến những suy nghĩ và ý đồ mà em không nên có.” Trước khi rời khỏi phòng khách sạn, Lục Phong Châu cảnh báo một cách nghiêm khắc.
Minh Duy đứng im tại chỗ, với vẻ mặt đầy bối rối, nghiêng đầu sang một bên.
Những suy nghĩ và ý đồ không nên có? Đó là những suy nghĩ và ý đồ gì? Liệu Lục Phong Châu có nhận ra rằng cậu thích anh ta không?
Lời của editor : mình sẽ đổi cách xưng hô nhé, MD sẽ xưng với LPC là anh và em còn LPC sẽ xưng với MD là tôi với em. Chúc các bạn đọc chuyện vui vẻ, sau 5 chương nữa mình sẽ set VIP nhé, mong các bạn vẫn ủng hộ, an tâm mình sẽ ra đều và nhanh chóng dịch hoàn chuyện nha.
*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.