Tưởng Thật

Chương 16: Nhạc đệm

Lục Phong Châu không tập trung đối phó Minh Hồng Nho, trong tâm trí anh là hình ảnh lưu luyến của Minh Duy. Tối qua, khi được Ôn Gia Thịnh gọi đi uống rượu, anh cũng đã gặp một chàng trai trẻ trong quán bar, trông rất giống Minh Duy.

Người đó là một nhân viên phục vụ trong quán bar, không giống Minh Duy ở những nơi khác, nhưng đôi mắt rũ của cậu ta, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy nhân viên phục vụ, ngay lập tức khiến anh nhớ đến gương mặt của Minh Duy.

Anh dõi theo đôi mắt của nhân viên phục vụ thêm một lúc nữa, Ôn Gia Thịnh hiểu lầm rằng anh quan tâm đến nhân viên đó, vì vậy anh ta gọi chàng trai lại và ngăn cậu ta không được đi, bắt đầu hỏi xem thông tin cá nhân của nhân viên phục vụ.

Dĩ nhiên, nhân viên phục vụ cũng không ngây thơ, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Ôn Gia Thịnh, cuối cùng cậu ta lẫn vào bên cạnh Lục Phong và ngồi xuống, lợi dụng âm nhạc trong khu vực ghế ngồi quá to, cậu ta cố tình đến gần tai anh để nói chuyện.

Không biết vì lý do gì, Lục Phong Châu không đẩy người đó ra ngay lập tức, mà ngược lại, anh vươn tay ôm người đó từ phía sau lưng. Cảm giác chạm vào lưng qua lòng bàn tay, không giống như đêm trước trên giường, khi anh chạm vào lưng Minh Duy. Lưng của người đó so với Minh Duy mỏng hơn và gầy hơn, cấu trúc xương thậm chí còn nhỏ hẹp hơn Minh Duy. Da lưng mềm mại và lỏng lẻo, không giống như một người thường xuyên tập thể dục.

Dù cảm giác khi chạm vào không tệ, nhưng không phải là kiểu dáng cơ thể mà anh thích.

Lục Phong Châu đẩy cậu ta ra khỏi lòng, và trong toàn bộ buổi tối tiếp theo, anh không để cho bất kỳ ai lại gần gũi mình.

Sau khi uống rượu xong anh về nhà chìm vào giấc ngủ sâu, trong giấc mơ dưới tác động của cồn, Lục Phong Châu tái hiện lại toàn bộ quá trình lên giường với Minh Duy.

Trong ký ức, sợi tóc đen nằm trên gối trắng, thân hình mảnh mai và săn chắc của Minh Duy, tự nhiên mở rộng trên chiếc ga khách sạn sạch sẽ, mang trong mình sự trẻ trung và tự do của tuổi trẻ. Sức mạnh trẻ tuổi tiềm ẩn dưới những đường nét cơ thể mảnh khảnh, cằm cứng đờ và kiên cường khi đau đớn, tất cả đều cho thấy sự khác biệt so với ban ngày cậu ta tỏ ra vẻ yếu đuối ngây thơ.

Cuối cùng trong cảnh mộng, anh lại thấy Minh Duy bước ra từ con hẻm tối tăm sau khi đánh nhau xong.

Giống như lần anh tự nguyện vươn tay lên, lòng bàn tay của Lục Phong Châu chạm và lưng mảnh khảnh bóng loáng không mạnh mẽ nhưng cứng cáp của Minh Duy.

Vài giờ sau, trước khi bình minh ló dạng, Lục Phong Châu thức dậy và đi tắm.

Cảnh trong mơ lặp đi lặp lại trước mắt, mặc dù trong tâm trí anh thừa nhận rằng anh thích thân hình của Minh Duy, nhưng anh vẫn cho rằng nguyên nhân của giấc mơ này là do anh đã lâu không tìm kiếm một người khác.

Lúc này, khi anh nhìn thấy một người có hình dáng giống Minh Duy trong phòng tiệc, những ký ức anh cố áp chế lại bị đánh thức, Lục Phong Châu bỗng nhiên mất hứng việc trò chuyện với Minh Hồng Nho.

Sau hai ba câu nói kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người, anh cầm cốc rượu đi về phía sân thượng phía sau phòng tiệc.

Tiền Tổng không làm khó Minh Duy trong phòng tiệc, nhưng lại chặn đường cậu trong nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh cạnh phòng tiệc đã được chuyển đổi thành một phòng rửa tay công cộng, sau khi hoàn thành công việc trên tay, Minh Duy không muốn đi quá xa, nên cậu tiện lợi giải quyết nhu cầu sinh lý của mình trong nhà vệ sinh cạnh đó.

Khi Tiền tổng đi vào từ cửa, cậu vừa đi xong nhà vệ sinh và đang đứng bên bồn rửa tay để rửa tay. Đối phương khóa cửa phía sau lưng mình, đứng ở bên cửa mà không di chuyển. Minh Duy đứng thẳng lưng một cách bình thường, không lấy khăn giấy lau mà chậm rãi giũ khô giọt nước trên tay, rồi quay lại đi về phía cửa.

Khi đi đến cửa, cậu bị Tiền tổng chặn lại. Người đó nhìn Minh Duy với cái cằm cao lên một chút, ánh mắt ảm đạm và lờ mờ, "Tên cậu là gì nhỉ? Lý Duy phải không?"

Minh Duy trả lời: "Vâng, Tiền Tổng."

"Lý Duy." Tiền tổng nhấn mạnh một chút, biểu hiện tự hào và khinh thường trên khuôn mặt, "Xe ăn của cậu làm dơ giày của tôi."

Minh Duy nhìn xuống theo lời của ông ta, đôi giày của người đó thật sự bị dơ. Bụi bám trên hầu hết mặt giày, nhưng dường như không giống như làm bẩn từ chiếc xe đẩy đồ ăn của cậu.

Cậu không nói gì, một lần nữa mở miệng xin lỗi đối phương. Rõ rang Tiền Tổng không hài lòng với lời xin lỗi của cậu, ông ta nắm chặt bản quần tây và kéo lên, đẩy đầu giày bị bẩn lên cao. Ông ta chỉ vào mũi giày kia của mình, lời nói xấu xa: "Bây giờ cậu lau sạch giày của tôi, tôi sẽ không đòi lại trách nhiệm của cậu."

Minh Duy nhìn ông ta bằng ánh mắt bình tĩnh, không nói được hay không được.

Bị sự thờ ơ của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khuôn mặt mập mạp của Tiền tổng run lên một cách rõ rệt từ cơn tức giận, "Không muốn à?" ông ta hỏi một cách lờ đờ, rồi đột nhiên trên khuôn mặt ông ta hiện lên một chút ác ý, tay ông ta nắm lấy cổ áo của Minh Duy, kéo cậu xuống mạnh mẽ, " Mày dù không muốn, cũng phải dùng tay lau sạch sẽ cho tao."

Minh Duy không có ý định chịu đựng thêm, khuỷu tay nắm lại bên buông bên cạnh hông, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt.

Dù cho đối phương tuy rằng xuống tay rất nặng , nhưng dù sao đó là một người đàn ông trung niên đã bị thiếu hụt sức khỏe nghiêm trọng và quá béo phì, so với những cú đấm cậu đã chịu trong trận đánh, thì thực sự không đáng kể.

Minh Duy không coi việc ông ta kéo cổ áo mình là gì cả. Cậu không muốn và sẽ không làm những việc cuối xuống lau giày như vậy, mang tính nhục nhã rõ ràng. Người trước mắt đã hơi thở không đều, nhưng vẫn nắm chặt cổ áo của Minh Duy và kéo xuống. Có một cái gì đó lướt qua trong tầm nhìn của ông ta, ông ta nhíu mắt hẹp mắt đầy thịt, nhìn một cách tăm tối và không kiên định vào phần sau cổ của Minh Duy.

Ở giây tiếp theo, băng cá nhân phía sau cổ Minh Duy bị kéo ra một cách tàn bạo. Dấu vết tồn tại hai ngày mà vẫn chưa tan biến lập tức lộ ra trong không khí, ngay lập tức được đối phương nhìn thấy, đó là dấu vết gì.

Nhận ra điều này, nghĩ về đêm hôm đó mất mặt của mình, ông ta trở nên tức giận hơn bao giờ hết, không còn bận tâm đến việc ép buộc cậu lau giày, mà thay vào đó,ông ta kéo Minh Duy lên và đẩy cậu vào tường gần cửa, nắm chặt cổ của cậu và chế nhạo đầy ác ý: "Đêm hôm đó trong thang máy, rất thanh cao mà? Quay đầu lại đã lên giường với người khác đúng không? Không cho tao chơi nhưng lại cho người khác, ở chỗ người khác không biết phóng đãng như nào ?"

Khuôn mặt phồng lên và sưng tấy của người đàn ông trở nên khó coi, một tay nắm chặt cổ của Minh Duy không cử động, tay còn lại có cảm giác nhờn nhớp vuốt lên má của cậu, hơi thở nặng nề và nóng bỏng, đe dọa và hăm dọa: "Nếu không muốn lau giày cũng được, hãy cởϊ qυầи áo để tao chơi thoải mái, tao sẽ bỏ qua việc đã xảy ra."

Nói xong, trước khi Minh Duy kịp trả lời bất cứ điều gì, ông ta đã ôm lấy khuôn mặt của Minh Duy và hôn lên.

Minh Duy nhíu mày, chuẩn bị né tránh khuôn mặt của mình, cửa bên cạnh bất ngờ được gõ.

Âm thanh của tiếng gõ cửa không nhẹ cũng không nặng, không vội vàng cũng không chậm rãi, nhưng khiến cả hai người trong phòng cùng dừng lại và nhìn qua cửa. Minh Duy phản ứng nhanh chóng, đẩy người trước mặt cậu ra xa và quay người mở cửa.

Thẩm Tam từ bên ngoài đẩy cửa vào, ánh mắt lượn qua Minh Duy với áo không ngay ngắn, rồi cuối cùng dừng lại trên người kia đang đứng vụng về trạng thái không vững, mày mỏng nhếch lên chậm rãi: "Chúng tôi có làm phiền các người không?"

Nhận thấy sự "chúng tôi" trong lời nói của anh ta, Minh Duy bước ra một bước khỏi cửa, ánh mắt quanh qua Thẩm Tam và sau đó nhìn ra ngoài cửa. Khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của Lục Phong Châu đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu, sau hàng chục giờ không gặp. Anh đứng bên cạnh Thẩm Tam.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.